Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 169: Trực tiếp chứng kiến (1)

Đi qua cây cầu treo thép phía Tây thành phố, xe đã lái ra khỏi thành phố vệ tinh số 2.

Một con đường xi măng kháng đất rộng lớn, kéo dài ra vài con đường nhỏ, vẽ ra một đường vòng cung mượt mà, thông vào sâu trong hoang dã.

Mà chạy về phía trước dọc theo con đường rộng rãi nhất trong đó, đi vào một con đường bằng phẳng rộng lớn mặc dù tốn rất nhiều thời gian. Đây, đã là một trong những đường cao tốc được xây dựng từ ba mươi năm trước, kéo dài đến nhiều nơi khác nhau.

Mặc dù, biến cố đã xảy ra cách đây ba mươi năm, con đường vẫn bị tổn hại nghiêm trọng.

Nhưng đường sá xung quanh thành phố Thanh Cảng, đều đã từng được đội thi công trong thành phố sửa chữa, nó đã hoàn toàn được bảo tồn về trạng thái ban đầu.

Chỉ là đường giao lộ ở gần tường cao thành được thiết lập rất nhiều trạm đường và cầu treo cao.

Đây là để phòng ngừa người điên sẽ công kích bất ngờ và một vài nguy hiểm.

Từ nhỏ, Lục Tân đã lớn lên ở thành phố vệ tinh số 2, đây là lần đầu tiên anh chân chính ra khỏi thành phố.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ của ghế lái phụ, có thể nhìn thấy một mảnh xanh um tươi tốt vững vàng, bừng bừng sức sống.

Tất cả cây cối đều có dấu hiệu điên cuồng sinh trưởng.

Trong không khí thì mơ hồ có mùi hôi thối như có như không, vô thức khiến cho thần kinh người ta căng thẳng.

Bầu trời xám xịt.

Lúc đưa mắt nhìn về nơi xa xa, có một cảm giác dường như ánh sáng bị bóp méo, luôn cảm thấy đồ vật ở xa xa hơi thay đổi hình dạng.

Giống như từng cái một lần lượt nằm rạp xuống mặt đất, u ám nhìn quái vật xung quanh.

"Ha ha, để tôi đoán xem..."

"Nếu như là ba người chú, dì còn có cả em gái đáng yêu đang ngồi phía sau xe, vậy tôi đoán bọn họ nhất định ngồi như thế này xem có đúng không, chú ngồi bên trái, dì ngồi ở bên phải, lúc này em đáng yêu chắc chắn ngồi ở giữa có đúng không?"

"Bằng không thì chú ngồi bên phải, dì ngồi bên trái?"

Sau khi Bích Hổ lái chiếc xe này biết rằng thật ra chiếc xe trống rỗng này rất đông đúc, liền không thể nào dừng cái miệng kia lại được.

Từ khi ra khỏi thành phố cho đến bây giờ, gã đều không ngừng nói chuyện phiếm với "người nhà" ở trên xe.

Mấu chốt ở chỗ nói chuyện vô cùng vui vẻ...

Lục Tân nghe thấy cũng đều có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cậu đoán sai rồi."

Bích Hổ ngây ngốc một chút, cười nói: "Không thể nào, vậy có phải là em gái ngồi ở bên trái không? Hay là ngồi ở bên phải?"

"Cũng không phải."

Lục Tân cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời một câu.

Nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mẹ đang mỉm cười, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Trên mặt bà mang theo một nụ cười ưu nhã, thấy Lục Tân đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, liền nhẹ giọng cười nói:

"Tên nhóc này rất tốt, chỉ là nói hơi nhiều..."

"Có muốn em gái con khâu miệng nó lại không?"

Lục Tân suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên quên đi.

Khẽ ngẩng đầu, có thể nghe thấy em gái vừa hưng phấn thổi gió, vừa phát ra tiếng kêu vui vẻ trên mui xe.

Bây giờ, cha cũng không có ở trong xe.

Mặc dù, trong cuộc họp gia đình lần này đã được một nhà bốn miệng thống nhất rằng tập thể sẽ ra ngoài tìm những người kia để định đoạt.

Nhưng tính tình cha nóng nảy, không thể chịu đựng được khô khan và buồn khổ suốt quãng đường này, hơn nữa chiếu theo tính tình của ông, nếu như ông cũng trong xe, Lục Tân đoán chiếc xe này rất khó hoàn chỉnh mà đuổi được người của đoàn kỵ sĩ kia, hơn nữa Bích Hổ cứ luôn nói chuyện rất vui vẻ, cũng không có cách nào đảm bảo được trước lúc lái đến đích, đầu của gã có thể tiếp tục ở trên cổ hay không...

Trong chiếc xe này, thật ra chỉ có Lục Tân, mẹ, em gái và Bích Hổ.

Đương nhiên, Lục Tân cũng không định nhắc nhở Bích Hổ, hoặc là giải thích kỹ gì đó với gã.

Dù sao, Bích Hổ cũng không nhìn thấy.

Đối với mấy người không nhìn thấy người nhà này của mình, Lục Tân đều lựa chọn hoàn toàn không nói cho họ biết sự tồn tại của người nhà.

Lúc trước, Lục Tân chủ động nói với Trần Tinh, là bởi vì đó có liên quan đến công việc.

Còn nói với Bích Hổ, là bởi vì phải cùng đồng hành trên đường, có lẽ còn phải cùng nhau đối phó với người năng lực, hiểu rõ nhau một chút cũng sẽ tốt hơn.

Về phần, Bích Hổ nói nhiều...

Thấy gã căng thẳng như thế, gã muốn nói thì cứ để gã nói thôi...

"Tư liệu mà bộ phòng thủ thành phố bên kia cho, dường như cũng không hữu dụng lắm."

Vì để đề phòng Bích Hổ bị vá miệng, Lục Tân lật tư liệu trong tay ra, thuận miệng nói với Bích Hổ.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Bích Hổ trả lời ngay.

Dọc cả đường này, gã cũng không nhìn thấy người mà mình đã trò chuyện lâu như thế, trong lòng của gã cũng sớm hoảng đến mức không chịu được rồi.

Lúc này, thấy có người có thể nghe và trả lời mình, thậm chí gã còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa. Một tay gã cầm tay lái, tay kia lấy ra một phần văn kiện ở trong rương cạnh cửa xe, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc: "Thật ra, cũng có thể xem là bộ truy tìm tung tích thành phố đã thất bại."

Gã bày ra trước mặt rồi lật hai lần, nói: "Theo kết quả điều tra sơ bộ do đặc công của bộ phòng thủ thành phố, lúc ấy những "người năng lực" ngoài thành phố kia, sau khi chạy ra khỏi thành phố thì không hề rời đi ngay. Ngược lại đã đi khoảng mười cây số đến một thị trấn bỏ hoang ở phía Nam thành phố, cũng ở lại trong một toà nhà trên toà lầu đó trong quãng thời gian nhất định, sau đó, một lần nữa lên đường rời khỏi nơi này trong đêm."

"Điều đáng tiếc chính là, lúc ấy chỉ có hai đặc công lần theo dấu vết của đoàn kỵ sĩ đến nơi này. Mà sau khi bọn họ điều tra được đoàn kỵ sĩ kia tạm thời dừng lại ở toà lầu kia thì cũng mất tích, bây giờ đã ròng rã hơn một ngày mà không có bất kỳ tin tức gì, không rõ sống chết."

"Tiểu đội điều tra tiếp theo, nhiều nhất cũng chỉ có thể đuổi được đến toà thị trấn bỏ hoang này, bây giờ đang tìm thi thể của bọn họ."

Lục Tân nhẹ gật đầu, nói: "Bây giờ, chúng ta sang đó xem một chút không?"

"Được."

Bích Hổ gật đầu: "Đến nơi bọn họ ở lại lúc trước xem thử, cũng tiện thể xem thử có phải là tiểu đội điều tra có manh mối không."

Nhìn vào gương chiếu hậu, Lục Tân phát hiện dường như mẹ không có ý kiến gì, cũng không nói thêm nữa.

Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút, bảo: "Bọn họ đã trốn suốt ngày, cũng không ai biết được trong thời gian một ngày này, bọn họ có thể đi được bao xa, nếu như chúng ta muốn đuổi kịp bọn họ, vậy thì chỉ có thể duy trì tốc độ cực cao thôi!"

"Ha ha..."

Bích Hổ nghe thấy lời Lục Tân nói, thấp giọng nở nụ cười, bảo: "Người anh em, tôi cảm thấy đến lúc thể hiện một chút với anh rồi..."

"Người hệ nhện như chúng ta, lúc chạm vào thứ có thể thao túng sẽ mạnh như thế nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận