Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 774: Oa Oa nổi điên (2)

“Con mẹ…”

Miệng Lục Tân mở lớn, một lát sau cũng không khép lại nổi.

Lực lượng tinh thần còn có thể dùng như vậy?

Trên lý thuyết hình như là có thể, nén lực lượng tinh thần lại thành từng viên cầu sau đó dần dần thả ra ngoài.

Như vậy sẽ hình thành một loại đạn có hiệu suất và sát thương tinh thần cực cao.

Nhưng lý thuyết là lý thuyết, làm gì có mấy ai có thể dùng lực lượng tinh thần một cách tinh tế mà lại khủng bố đến vậy?

Giống như chỉ có Oa Oa là làm được.

Lục Tân không khỏi nghĩ đến lời nhận xét của mẹ với Oa Oa: "Ở trước mặt cô bé ấy, lực lượng tinh thần thuộc về ai đều không quan trọng."

Câu nói này hình như còn có thể làm lời giải thích.

Ở trước lực lượng tinh thần, Oa Oa liền không nói lý lẽ.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, anh bỗng nhiên lại nghĩ đến: "Giờ lợi hại như vậy sao lúc trước lại còn muốn để mình cầm xà beng chuyển đá?"

"Hai tên này đều là quái vật phương nào?"

Nhìn đến cảnh Oa Oa cầm ô che nắng chém về phía trước, thô bạo phá hủy tượng điêu khắc tinh thần, Tần Nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta biết bảo vệ của viện bảo tàng mạnh đến thế nào.

Dù rằng trong lòng anh ta cũng không hề coi thường hai người dám xông vào thị trấn Vui Vẻ chút nào.

Thế nhưng khi nhìn đến bộ dạng ngang ngược không biết lý lẽ, phá hư thế giới của Oa Oa thì anh ta vẫn cảm giác được sự sợ hãi.

Lực phá hoại của cô bé này sao lại mạnh đến vậy?

Giáo hội Khoa học và Công nghệ vốn biết thành chính Thanh Cảng có một người năng lực cấp S, bốn năm trước còn suýt đánh nhau với người đó, thế nhưng thông qua tư liệu thì vẫn cảm thấy là việc giải quyết người đó không phải là một vấn đề lớn, mãi tới khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng dã man thô bạo này.

Không thể không hoảng nha.

Chỉ xem qua xem tư liệu cùng với tận mắt chứng kiến, quả nhiên vẫn là có khác biệt rất lớn.

Một cái khác, chính là Lục Tân.

Là người đã phải chịu sự tấn công của tượng điêu khắc, anh ta biết thứ đó đáng sợ đến mức nào.

Nếu như là ở trong viện bảo tàng thật thì những đòn tấn công này chẳng khác nào sự thực.

Anh ta đã nhìn thấu bản chất viện bảo tàng Tai ách thì đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ các đòn tấn công của tượng điêu khắc, kỳ thực chỉ là một loại tấn công tinh thần, cũng sẽ chịu thương tổn nhưng đương nhiên sẽ chỉ suy yếu một ít nhưng lại cực kỳ đáng sợ.

Ít nhất là đau đớn và kinh hoảng trong nháy mắt đó giống hệt như thật.

Nhưng anh ta rõ ràng đã bị vũ khí của tượng điêu khắc bao phủ, tại sao lại nhìn như không có chuyện gì xảy ra?

Chi dát.

Xung quanh vi truyền âm thanh làm người ê răng, giống như là một tòa nhà lớn bị phá hư, bắt đầu không chịu nổi trọng lượng của chính mình.

Đó là âm thanh toàn bộ thế giới đều đổ nát.

Cô bé này phá hủy bảo vệ viện bảo tàng, dư chấn càng là tạo nên tổn thương lớn với viện bảo tàng.

Sắp thương đến bản thân viện bảo tàng.

“Nhìn dáng vẻ này, tên lười này vẫn không thể trộm nha…”

Tần Nhiên thở dài một hơi, nhìn Oa Oa đang bay trở về bên cạnh Lục Tân, hơi cắn chặt hàm răng.

Cũng không còn cách nào kiềm chế, anh ta nhanh chân đi về phía trước.

Anh ta vừa đi về phía trước vừa lấy ra một khẩu súng, đặt họng súng ở dưới cằm chính mình.

Hình như thấy hơi tiếc, còn sờ soạng mặt mình một lát.

Sau đó, anh ta nổ ra súng.

“Đoàng!”

Ở trong khung cảnh hỗn loạn và ầm ĩ này, tiếng nổ súng của anh ta căn bản là không đáng nhắc tới.

Trên đầu anh ta xuất hiện một lỗ máu, tiếng thân thể ngã xuống cũng có thể bỏ qua.

Thế nhưng khi thân thể anh ta tiếp xúc với mặt đất, bắt đầu có một cái cây màu đỏ tươi nhanh chóng mọc ra.

Cành cây trở nên mạnh khoẻ cường tráng, cành dài tiếp tục kéo dài ra nhanh chóng.

“Tôi chắc là người năng lực thảm nhất trên thế giới này rồi…"

Bên trên thân cây là cơ thịt bị lột da màu đỏ sậm, tách ra hai phía, gương mặt bị ép ra ngoài.

Lúc này mặt Tần Nhiên nở ra một nụ cười khổ, tự an ủi bản thân nói: “Nhưng cũng có thể là không phải.”

“Dù sao thì từ đầu tôi có thể đã sớm chết…”

“Ha ha ha…”

Dường như anh ta bị chính mình chọc cười, phát ra một tiếng cười lớn.

Trong tiếng cười, thân thể anh ta cũng không có ngừng sinh trưởng, dây leo như là có sinh mệnh của chính mình, thăm dò xung quanh.

Ở xung quanh hắn, tất cả đều là người.

Bị phạm vi từ trường của phóng xạ tinh thần bị Oa Oa phá hư cũng có rất nhiều bình bị vỡ.

Vô số người trở lại hiện thực từ trong bình lúc này đều đang bị đau đớn bao phủ, thất lạc ngồi quỳ dưới đất.

Nhưng đúng vào lúc này, một sức mạnh vô hình lan ra khiến thân thể của những người đang chán nản đau đớn này bỗng nhiên kéo thẳng ra, dùng sức ngẩng đầu lên, lại sau một lúc, bị sức mạnh vô hình hấp dẫn, bọn họ bỗng nhiên bay đến giữa không trung, lơ lửng ở cách mặt đất bảy, tám mét.

Lít nha lít nhít, giống như giàn nho quỷ dị treo đầy trái nho.

Chỗ quả này chồng chất lên nhau.

Trong bóng tối nhìn như biển cả mục nát treo ngược trong không gian vô tận, làm người ta sởn cả da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận