Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1096: Một mình lái xe tải quay trở về Thanh Cảng (1)

Một lần hành động bắt giữ rất đàng hoàng đứng đắn, làm sao mà đến cuối cùng tự dưng lại biến thành chia tài sản thế này?

Trong lòng của Hạ Trùng cùng với đám người Thủ Thuật Đao đều không tránh khỏi việc xuất hiện suy nghĩ quái dị này.

Có điều cuối cùng bọn họ vẫn mang cái tâm trạng dù biết rõ nhưng không tiện nói ra mà phân phối với Lục Tân một chút, để áp giải mười bốn vị nhân viên võ trang còn lại của Hỏa Chủng, cũng bắt buộc phải có ít nhất năm chiếc xe, cho nên Lục Tân rất hào phóng để cho bọn họ lựa chọn trước, còn bản thân anh thì dư lại ba chiếc, bao gồm cả chiếc xe tải cuối cùng kia.

Chỉ là tuy rằng đã xác định được quyền sở hữu của mấy chiếc xe này rồi, nhưng hiện tại làm thế nào để lái mấy chiếc xe này trở về mới là vấn đề khó.

Lục Tân vốn dĩ có ý định là, nếu cuối cùng thật sự không được, bản thân anh sẽ lái một chiếc xe về trước, sau đó kêu Bích Hổ, Hàn Băng, Hồng Xà, cho dù có vô dụng, thì cũng tìm mấy người tài xế giỏi ở thành phố Hắc Chiểu, cùng đi theo anh quay trở lại chỗ này lái xe đi, thế nhưng vừa đến vừa đi như vậy, thời gian tiêu hao thực sự không ít.

Nhưng ném nhiều xe ở đây như thế, anh lại có cảm giác không phải rất an toàn.

Nhưng khi Thủ Thuật Đao của thành phố trung tâm, nhìn thấy được sự khó xử của Lục Tân, anh ta cực kỳ hiểu ý chiều người mà giúp anh giải quyết vấn đề này.

Chọn ra bốn người từ đám nhân viên vũ trang của tập đoàn Hỏa Chủng bị bắt kia ra làm lái xe tạm thời cho anh.

Sau khi đến thành phố Hắc Chiểu rồi thì tiếp tục bắt giữ.

Lục Tân cực kỳ cảm kích mà đồng ý với anh ấy, hơn nữa anh cũng không cảm thấy việc mình làm có cái gì không ổn cả.

Vừa rồi thành phố trung tâm cũng đã nói rồi, những nhân viên vũ trang này, sau khi bọn họ đưa trở về căn cứ, còn phải thông báo cho bên tập đoàn Hỏa Chủng đến đây chuộc người đấy.

Chuyện này với bắt cóc tống tiền thì có khác gì nhau đâu?

Bản thân anh dù sao thì cũng không làm ra chuyện gì trái pháp luật mà đúng không?

Chỉ là nhặt mấy chiếc xe ở bên đường mà thôi!

Vì thế, rất nhanh sau đó mấy vị nhân viên vũ trang đã chấp nhận số phận mà phân chia nhau ngồi trên mấy chiếc xe việt dã quân trang bên kia, ủ rũ cụp đuôi chuẩn bị đưa chính bản thân cùng với xe của mình đến thành phố Hắc Chiểu, bọn họ cứ luôn có cảm giác như tù nhân đang tự mở rộng cánh tay lái xe đưa bản thân vào tù vậy.

Có điều hiện tại bọn họ đều rất phối hợp, cũng không sinh ra bất cứ tâm tư phản kháng nào cả.

Cùng ngày hôm đó sau khi trời sáng lên, Lục Tân mang theo một đoàn xe, quay trở về thành phố Hắc Chiểu.

Đám người Hàn Băng nghe tin đi xuống lầu, nhìn thấy một đám xe việt dã cùng với một chiếc xe tải đang đậu ở trước cửa khách sạn đằng kia, biểu cảm đều cực kỳ cổ quái, đã nói là đi giúp đám người Hạ Trùng bên kia đi bắt giữ một đám người có liên quan đến phi vụ giao dịch linh hồn cơ mà, sao mà tự dưng lại lái nhiều xe về như thế?

“Thu nhập ngoài ý muốn thôi, cũng coi như là nhặt được trên đường nhỉ?”

Tâm trạng của Lục Tân cực tốt mà giải thích: “Tôi đã xem qua tôi, lái trở về còn có thể sử dụng ấy, đặc biệt là chiếc xe tải đằng kia.”

Trại trẻ mồ côi đã được dọn vào một nơi lớn hơn, thế nhưng những đứa trẻ trong trại lại càng ngày càng nhiều, tuổi tác cũng càng lúc càng lớn, chuyện cần xử lý cũng nhiều.

Có chiếc xe tải này rồi thì cũng tốt hơn, sau này cứ để nó lại ở trong trại trẻ mồ côi, ngày thường dùng để đưa đón chút đồ gì đó.

Cho dù gì là lái xe đi mua đồ ăn thôi, thì cũng mua được nhiều hơn ngày thường mà.

Đám người Hàn Băng thực ra cũng không có ý kiến gì với việc Lục Tân mang về một đoàn xe như thế cả.

Cho dù có tin tưởng vào thực lực của Lục Tân thế nhưng khi có thể nhìn thấy anh an toàn trở về đây, cảm giác yên tâm đã vượt mặt những cảm giác khác rồi.

Điều duy nhất làm cho Hàn Băng có chút đau đầu chính là: “Đồng chí Đơn Binh, anh muốn lái hết đoàn xe này trở về, chúng tôi đều không có ý kiến nào cả.”

“Có điều tổng cộng chúng ta có bốn người, hơn nữa chính chúng ta, lại có năm chiếc xe khác, phải lái như thế nào đây?”

Lục Tân bất thình lình bị vấn đề này hỏi cho đứng hình, rơi vào trong sự trầm mặc sâu sắc.

Nhiệm vụ của đám người Hạ Trùng dường như là vô cùng khẩn cấp, sau khi trở về, qua không đến ba tiếng đồng hồ sau, họ đã đưa ra quyết định mới.

Chọn ra vài người trong nhóm bộ đội Phụ Linh áp giải con quái vật tinh thần kia cùng với tên tổ trưởng Long quay về viện nghiên cứu thẩm vấn, mà ba người Hạ Trùng và Thủ Thuật Đao, Thuần Thú Sư thì vẫn còn phải ở lại đây điều tra những chuyện có liên quan đến vụ giao dịch linh hồn kia, tìm kiếm manh mối tồn tại của địa ngục.

Lục Tân đoán được rằng có lẽ trong quá trình thẩm vấn sơ qua con quái vật tinh thần và tổ trưởng Long bên kia bọn họ đã thu hoạch được manh mối gì đó quan trọng.

Cứ như vậy mà rời đi gấp gáp như thế, có lẽ là để tiến thêm một bước trong quá trình điều tra rồi.

Có điều dù sao thì đây cũng không phải nhiệm vụ của bản thân anh, cho nên bọn họ mới lựa chọn bảo mật những chuyện này với anh.

Chuyện này ngược lại cũng không sao cả, tuy rằng người thực sự là do anh bắt được, nhưng dù sao anh làm chuyện này cũng chỉ là để kiếm tiền thôi.

Dù sao Hạ Trùng cũng đã đồng ý với anh rồi, muộn nhất là nửa tháng sau, khi cô ấy về đến thành phố trung tâm, thì sẽ thông qua hệ thống ngân hàng của thành phố trung tâm mà chuyển khoản cho Thanh Cảng, Thanh Cảng sẽ chuyển khoản lại cho anh. Nghe tới trình tự tuy rằng có chút nhiều nhặn phức tạp, thế nhưng cô ấy cũng đã nói rồi, phí thủ tục cô ấy sẽ lo.

“Nói đi, đội trưởng Đơn Binh, anh thực sự không muốn suy xét về đề nghị đến thành phố trung tâm làm việc hay sao?”

Trước khi rời đi, Hạ Trùng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, làm trò trước mặt Hàn Băng, rất nghiêm túc mà hỏi Lục Tân: “Đãi ngộ của chúng tôi cực kỳ cao nhé.”

“A?”

Lục Tân bị hỏi đến vấn đề này, tự dưng có chút hoảng hốt.

Một vấn đề quan trọng đến như vậy tại sao cô ấy không nhân lúc mình và cô ấy ở một chỗ riêng tư mà hỏi chứ?

Dư quang của anh cũng đã chú ý tới nét khẩn trương trên khuôn mặt của Hàn Băng rồi, Lục Tân vẫn rất kiên định mà nói: “Tôi cảm thấy cứ ngây ngốc ở Thanh Cảng như hiện tại cũng khá tốt, huống chi vào thời điểm tôi tiến vào giai đoạn thứ hai, cũng đã từng ký hợp đồng với Thanh Cảng rồi, hiện tại vẫn chưa tới kỳ hạn đâu…”

Vẻ mặt của Hạ Trùng dường như có chút mất mát, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Được rồi.”

“Có điều…”

Do dự một chút, Lục Tân lại nhịn không được mà thấp giọng dò hỏi: “Ở chỗ đó của mấy cô yêu cầu người ta làm việc kiêm chức hả?”

Hàn Băng đứng ở phía sau vừa mới được thở ra nhẹ nhõm, ngay tức khắc lại có chút luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận