Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1713: Thầy trò chuẩn bị (3)

Đi dạo ăn uống...

Xe lửa U Linh từ từ di chuyển, sau đó bắt đầu tăng tốc với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Phía sau bọn họ, vô số ánh mắt trên cầu treo sắt thép Thanh Cảng còn có tường cao xa xa đang nhìn về phía bọn họ.

Có lo lắng, có thấp thoảng, có kiên định, cũng có sự chúc phúc đơn thuần.

Phương Đông, mặt trời đã lên cao, để hào quang chiếu vào thế giới sạch sẽ này.

Có người cảm thấy hơi choáng váng, nhịn không được nghĩ: "Thật tốt a..."

"Bởi vì đêm quá dài, rất nhiều người đã quên mất trời sáng trông như thế nào..."

Theo đoàn tàu chạy về phía trước, ánh mắt đám người Lục Tân xuyên qua cửa sổ xe, trong đầu, phản chiếu ra thế giới xanh thẳm này.

Lần thứ ba buông xuống, đứng ở góc độ của bọn họ nhìn, cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn, nhưng đối với thế giới này mà nói, vẫn là một trận tai nạn thật sự. Hơn ba mươi năm qua, những người sống sót từ trên phế tích do sự kiện Mặt Trăng máu tạo thành khổ sở kiến tạo văn minh cùng trật tự, bị lần này buông xuống, phá hủy hơn phân nửa, càng không biết có bao nhiêu sinh mệnh đang sống từ nay về sau biến mất.

Nhưng kỳ lạ thay, nhìn ra ngoài từ xe lửa, lại không có sự hỗn loạn và tuyệt vọng khi sự kiện Mặt Trăng máu xuất hiện.

Lục Tân thấy máy móc đang hoạt động, dọn dẹp đống đổ nát rồi xây dựng lại nhà cửa.

Còn thấy ai đó đang dẫn nước để tưới tiêu và khắc phục lại đồng ruộng.

Nhìn thấy một nhân viên y tế đang bước qua bước lại ở trong các điểm tụ tập tạm thời, chữa lành vết thương cho họ, cứu sống sinh mệnh.

Cũng thấy được một nhánh vũ trang quân đội hoặc nhóm vũ trang tự phát, đang truy đuổi kỵ sĩ đoàn, hoặc là xây dựng cơ sở phòng ngự.

Đây là một thế giới bị phá hủy, nhưng có thể được tìm thấy sức sống từ bên trong nó.

Lục Tân đã đọc qua kế hoạch giai đoạn thứ ba của kế hoạch Thiên Quốc, anh hiểu đây là một trong những chiến lược của Thanh Cảng.

Bây giờ, kỳ thật Oa Oa đã có đủ lực lượng, có thể trực tiếp giết chết những kỵ sĩ đoàn trên phế tích này, hoặc là ra lệnh cho bọn họ chủ động đến tự thú, thậm chí cải tà quy chính, cũng có thể làm cho những người này trong thời gian ngắn không cảm nhận được đói khát, thuận tiện quản lý, còn có thể làm cho mỗi người bọn họ đều giống như máy móc nhanh chóng vận hành, trong thời gian ngắn đạt tới hiệu suất cao nhất.

Nhưng Thanh Cảng không làm như vậy, mà thà chọn cách thức hiệu quả hơn một chút, nhưng thú vị hơn.

Đối với con người mà nói, tựa hồ đây cũng là một loại cảm giác nghi thức?

Ôm tâm tình như vậy, xe lửa U Linh xuyên qua liên minh phía Nam, cùng với Hỗn Loạn Chi Địa ở miền Trung, cuối cùng xuyên qua núi non cùng đầm lầy, chính thức xuyên qua ở Hỗn Loạn Chi Địa phía nam, rời khỏi khu vực Thanh Cảng, tiến vào phòng tuyến đầu tiên của giáo hội Khoa học và kỹ thuật.

Giờ khắc này, từ trong xe lửa Lục Tân quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy bóng dáng Oa Oa, đứng ở trong tầng mây.

Cầm dù trong tay, nhẹ nhàng vẫy về phía mình.

"Chờ anh trở về..."

Lục Tân đứng trong xe lửa, dùng khẩu hình nói với Oa Oa một tiếng, sau đó quay đầu lại.

Trong nháy mắt quay đầu, sắc mặt anh âm trầm xuống, trầm trầm thở ra một hơi, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn về phía trước.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong xe đều ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Ngay cả xe lửa U Linh cũng cảm nhận được bầu không khí trong xe, tiếng động về phía trước bỗng nhiên nặng nề hơn một chút.

Sức mạnh đè nén và nặng nề bao phủ trái tim của mọi người.

Sắp tiến vào lãnh địa của giáo hội Khoa học và kỹ thuật, sắp nhìn thấy chân tướng dưới tấm màn của giáo hội Khoa học kỹ thuật.

Người thân xa cách đã lâu, rốt cục vào giờ khắc này cũng được tụ tập cùng một chỗ.

Mà mọi người, đều đã chuẩn bị xong...

Cũng vào giờ khắc này, trung tâm của giáo hội Khoa học và kỹ thuật, Chi thành sinh mệnh, trong một ngôi nhà bình thường ở thành vệ tinh số 11, lão viện trưởng Vương Cảnh Vân thay bộ trang phục đem đến cảm giác căng thẳng cùng nghiêm túc đổi thành trang phục Trung Sơn, ông đang di rời đồ đạc trong phòng đến bên cạnh, để lại không gian lớn nhất trong phòng, sau đó bay ra một cái bàn dài đủ tất cả mọi người ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị vì buổi tụ hội này, lão viện trưởng cũng đang chuẩn bị.

Ông đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, và thậm chí hai chai rượu vang.

Trên bàn trải khăn trải bàn, còn đặt một bình hoa, bên trong cắm đầy hoa tươi sáng, bên cạnh đặt một tấm ảnh chụp chung cũ kỹ.

Vừa mới đặt chiếc ghế cuối cùng ở vị trí thích hợp, ông lau mồ hôi trên trán một chút, cười rất vui mừng.

"Ngươi đi chào đón bọn họ đi..."

Ông ta buộc tạp dề lên người, cười cười với số Bảy đang ngồi trong góc, nói: "Ta phải nhanh chóng nấu ăn. ”

"Học sinh của ta, sắp tới rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận