Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1155: Đây là sự tôn trọng của tôi đối với các quy tắc (2)

Nhân viên vũ trang ở trạm gác nhìn làn đạn dày đặc thì sợ mất mật, tranh nhau hét lớn với vứt súng trong tay rồi trốn phía sau hầm trú ẩn. Có người còn trực tiếp giơ tay lên đầu hàng. Tiếng kêu hỗn loạn bị bao phủ bởi tiếng gào thét của viên đạn.

Mà ở phía sau, chó máy cũng không ngừng bắn ra.

Mặt đất bị nó xé thành từng mảnh, giống như vẽ ra một khoảng cách không thể vượt qua ở trước mặt những chiếc xe đuổi theo phía sau.

"A yo."

"Chạy mau..."

"Mẹ..."

Những tiếp la hét liên tiếp vang lên, những chiếc xe đuổi kịp thì vội vàng phanh lại, giống như ruồi mất đầu ngã xuống đường.

Cảm giác như mưa đạn gào thét thật lâu.

Nhưng quả thật chỉ là hướng về 2 phía là phía trước và sau, bắn không đến ba mươi giây mà thôi.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh bất thường.

Lục Tân nhấn nút, thu hồi từng nòng súng còn đỏ vào thân xe.

Trong cốp xe, chó máy bắn xong ba trăm viên đạn một lúc cũng đã tự động tắt đèn đỏ.

Con quái vật bằng thép an tĩnh trở lại, nó như biến thành bộ dáng lúc ban đầu, cao lớn, trầm mặc.

Nhưng trong không gian hỗn loạn này, vẫn có gì đó vô hình rất uy nghiêm...

Lục Tân không làm người nào bị thương, đạn cũng không phải là người bắn.

Nhưng xung quanh không còn ai dám nhìn thẳng về phía chiếc xe này, quy tắc vô hình trung đã bị xé rách.

Trong im lặng, Lục Tân khởi động xe, từ trong vỏ đạn kim loại trên mặt đất chậm rãi chạy ra, an toàn đi qua trạm gác.

"Rốt cục vẫn đi lên đường hàng hóa..."

Lục Tân nhìn con đường thẳng tắp bằng phẳng phía trước, cảm giác thỏa mãn.

Thậm chí anh còn hài lòng và thở dài một hơi.

"Trực tiếp xông lên như vậy, con không sợ rước thêm phiền toái lớn hơn sao?"

Trên ghế sau, người cha nói nhỏ, giọng nói nghiêm túc thêm vài phần.

"Tại sao con phải sợ?"

Lục Tân trả lời: "Người phá hủy quy tắc trước là bọn họ, vậy người sợ phiền toái không phải cũng là bọn họ hay sao?"

“Điên rồi, cậu ta điên rồi!”

Cùng lúc đó, nhìn con quái vật bằng thép chạy qua trạm canh gác đang băng băng trên đường lớn, những nhân viên vũ trang ở phía sau và những người đuổi theo mới chậm rãi đứng lên. Vừa rồi, được trải qua cảm giác chấn động giống như tử thần gào thét khiến cho mặt họ như tro tàn. Nhìn bóng chiếc xe kia đi xa, không ai có dũng khí hô đuổi theo anh nữa...

Hỏa lực chênh lệch quá xa...

Hỏa lực của chiếc xe kia đã vượt qua tất cả bọn họ.

Chỉ sợ, ngay cả những chiếc xe cải tiến chuyên dùng để tác chiến trong công ty, cũng không được như thế?

"Đội trưởng, chúng ta... chúng ta có cần... ?"

Một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại, nhìn con đường gồ ghề, trong lòng còn sợ hãi hỏi.

“Không cần!”

Đội trưởng kéo kính râm xuống, trong mắt vừa hung ác vừa sợ hãi nói: "Chờ cậu ta đi được năm phút, chúng ta sẽ đuổi theo..."

"Mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Tại sao anh ta lại trực tiếp xông vào đường hàng hóa?"

"Anh ta không biết đi đường này, lúc nào cũng có thể bị người của Hòa Chủng ngăn lại?"

"Mẹ nó chứ, tên này đúng là một tên điên?"

“......”

Nói xong, ông ta đã vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đưa bộ đàm đến.

Chuyện đuổi theo có thể chậm năm phút, nhưng chuyện báo cáo lại không thể chậm trễ.

"Có người xông qua cửa, lặp lại, trạm canh gác đường hàng hóa C2 Thanh Hà có người xông qua, lái xe màu đen việt dã đã cải tiến..."

"Trên xe được trang bị vũ khí hạng nặng, nhắc lại, vũ khí hạng nặng..."

Ai đó đã đột nhập vào mạng lưới giao thông độc quyền của công ty khai thác Hỏa Chủng?

Đây là một tin tức chưa từng có xảy ra ở Hòa Chủng, cũng không có người nào dám xem nhẹ vấn đề, lập tức mượn sóng vô tuyến truyền đến các bộ phận trọng yếu. Cuối cùng đây được coi là sự kiện khẩn cấp, đi tới trước mặt một người.

Tổng chỉ huy đội bảo vệ tuyến B1, B2 đến D4 khu vực phía Bắc của công ty Hỏa Chủng, sau khi nhận được tin tức này, đầu tiên không thể tin được. Nhưng khi nhìn thấy video giám sát, nhìn thấy hình ảnh chiếc xe màu đen kia sau khi dùng hỏa lực cường đại bắn về phía trạm giám sát thì không coi ai ra gì mà xông lên đường hàng hóa. Có thể nhận ra nó đang hướng tới chính mình.

"Đây là cái gì?”

Anh ta rất khó lý giải, chỉ có thể theo bản năng mắng: "Gần đây sao lại xuất hiện nhiều tên bệnh thần kinh như vậy?"

Vượt qua trạm giám sát, tiến vào mạng lưới giao thông nội bộ của Hỏa Chủng, có khác gì so với con mồi chủ động chui vào lưới?

Nhân viên bảo vệ bên cạnh nhìn anh ta, vội vàng hỏi: "Làm thế nào để đối phó với người này?"

"Ngăn lại, rồi giết."

Đội trưởng bảo vệ tức giận nhưng vẫn nở nụ cười, mắng: "Bệnh nhân thần kinh đều xuất hiện đầu năm sao?"

"Đầu tiên là D4, có người làm cho người trong thị trấn khiêu vũ điên cuồng."

"Sau đó là bên B3, có người mạo danh giám đốc điều hành Hòa Chủng của chúng ta, lừa đội bảo vệ hộ tống một đoạn."

"Mấu chốt nhất là có gan lớn mật, giữ một cái xe lửa rác rưởi coi như vật liệu quý giá bán cho khu phía tây..."

"Hôm nay, lại có một người trực tiếp xông qua trạm gác?"

"Điên rồi điên rồi..."

Anh ta càng nói càng tức giận, hung hăng ném cái ly trong tay: "Lần này, nhất định phải chặn cậu ta lại."“

“Giết gà, dọa khỉ, cho những người không an phận xem một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận