Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1457: Thị trấn âm u bên bờ biển (2)

“Ha ha, chính là mùi vị này…”

Rất lâu sau, cha là người đầu tiên mở miệng, phá vỡ sự ngột ngạt của đoàn người, thấp giọng nói: “Quả thật là ở nơi này.”

Một lát sau, Lục Tân mới phản ứng kịp, anh ngẩng đầu lên nói: “Cụ thể là ở đâu?”

“Cha cũng không thể nói rõ được…”

Cha hơi cắn răng, sắc mặt bắt đầu có chút dữ tợn, nói: “Bị giấu mất rồi.”

“Nhưng cha biết rằng nó chắc chắn đang ở nơi này, chẳng qua là cha không thể xác định vị trí của nó một cách chính xác hơn mà thôi…”

“Vậy thì…”

Lục Tân muốn nói lại thôi, sau đó nhìn mẹ.

“Không cần phải thấy áp lực.”

Mẹ nhẹ giọng mở miệng: “Cứ làm như những gì con nghĩ đi.”

Lục Tân gật đầu, từ từ đi về phía trước hai bước, sau đó, anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt bàn tay lên mặt đường lót đá nhỏ của thị trấn.

“Ầm…”

Dưới áp lực của tay anh, sức mạnh tinh thần khẽ run lên, sau đó, một sức mạnh tinh thần quái dị chợt xuất hiện.

Khi sức mạnh tinh thần ấy được kích hoạt, nó không hề ảnh hưởng đến bất kỳ sự vật nào trong hiện thực cả.

Vậy nhưng, giống như một dòng nước, nó lại nhanh chóng chảy đến vị trí của bất kỳ người nào đó.

Vào giờ phút này, không ít căn nhà bằng thủy tinh trong thị trấn nhỏ đang khẽ khàng run lên, sau đó lại bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có những ánh đèn mờ tối đặc biệt bên trong mỗi cánh cửa sổ lại bỗng nhiên trở nên sáng ngời và ấm áp hơn trước.

Thứ sương mù âm lãnh bao phủ lấy thị trấn nhỏ bỗng nhiên co rút lại như một sinh vật bị kinh động, sau đó từ từ cách xa thị trấn nhỏ ra một chút.

“Ôi…”

Trong Vực Sâu, những người ẩn nấp đang ở bên ngoài thị trấn đồng thời há to miệng.

Bọn chúng nhìn thấy trong khu vực thần bí tối đen phía trước bỗng mơ hồ xuất hiện một ánh sáng, chiếu xuyên qua bóng đêm khổng lồ kia.

Như thể giữa một hư ảnh tĩnh mịch u ám, một trái tim to lớn bỗng xuất hiện.

Đinh đông…

Trái tim ấy như vừa bị đánh vào một cú nặng nề, phát ra âm thanh rất lớn.

Khi âm thanh ấy vang đi khắp chốn, cái bóng tối và âm trầm hệt như lớp băng cứng cũng bắt đầu tan bớt và bể tan tành.

Sức mạnh của cấp bậc ấy khiến bọn chúng phải tôn sùng.

Nhất là con đội mũ nhọn màu đỏ kia, trên mặt nó lại lộ vẻ hết sức kiêu ngạo.

“Bịch bịch…”

Một âm thanh vỡ nát nhẹ nhàng vang lên lúc Lục Tân khuếch tán năng lực ảo tưởng của mình.

Nghe cứ như tiếng đá vỡ tan tành.

Cũng vào lúc đó, vô số cư dân đang sinh sống trong thị trấn ven biển này cũng chợt ngẩng đầu lên, tỉnh dậy khỏi mộng.

“Ai ui…”

Cặp cha mẹ trẻ tuổi kinh sợ nhảy cẫng lên, quăng chén đũa xuống tận mặt đất. Sau đó, cả hai vội vàng vọt vào phòng ngủ, bế đứa trẻ sơ sinh đã lạnh cứng người vì phải nằm một mình trên giường khóc quá lâu. Vừa sốt ruột đắp lên người nó một lớp chăn thật dày, vừa không ngừng hoảng hốt đi pha sữa nóng cho nó. Trên mặt của cả hai đều đầy vẻ đau lòng và sợ hãi khi vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Đừng mà, đừng mà…”

Một cánh cửa kính bị đẩy ra thật mạnh, một người thanh niên lao vọt ra, ôm lấy cô gái đang nằm dưới đất, thống khổ hô to:

“Em đang sợ cái gì chứ?”

“Rõ ràng là anh đã nói sẽ luôn chăm sóc em, sẽ kết hôn với em…”

“Tại sao em cứ mãi sợ hãi, tại sao em lại làm như vậy…”

Cánh môi của cô gái đã bị trọng thương mấp máy, cô yếu ớt nói gì đó, anh chàng kề sát tai vào mới nghe được lời nỉ non của cô:

“Mau đưa em đi bệnh viện…”

“Hả?”

Người thanh niên chợt phản ứng lại, đây chẳng qua chỉ là nhảy xuống từ lầu ba mà thôi, vẫn còn cứu được.

Anh chàng hốt hoảng ôm cơ thể cô lên, xa xa, những người đi đường mặc áo mưa sải bước vọt tới, cùng đến giúp anh.

Trong căn phòng mờ tối, đứa trẻ với gương mặt chảy đầy máu vì bị chiếc thắt lưng da đánh trúng đang cố gắng đè nén tiếng khóc thút thít.

Cậu lẳng lặng chịu đựng, dù vậy vẫn không thể đợi được đến khi người lớn dừng tay.

Người lớn càng ngày càng điên cuồng, càng đánh càng hăng, ánh mắt đỏ ngầu như máu như thể đang đắm chìm trong khoái cảm khốc liệt.

Rốt cuộc đứa trẻ cũng nhận ra, cậu có thể sẽ bị đánh đến chết…

Vì vậy, cậu bỗng bộc phát nỗi căm hờn của mình, vừa gào thét vừa nhảy cẫng lên.

Sau khi đẩy mạnh người cha một cái, khiến ông ta nặng nề té ngã xuống đất.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của người cha, cậu cầm lấy chai rượu ở trên bàn.

“Tới đi, tới đi…”

Cậu điên cuồng kêu to, quơ chai rượu trong tay.

Trong phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng người đàn ông bên ngoài đang bắt đầu dùng sức để đạp mở cửa, tiếng khóc của người đàn bà cũng dần dừng lại.

Dưới đáy mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn, cô ta cầm lấy khẩu súng đã giấu trong nhà vệ sinh từ trước rồi từ từ lên đạn.

“Em mở cửa đây, anh đừng đánh em nữa nhé…”

Giọng nói mảnh mai của cô cất lên, từ từ đặt nòng súng lên trên cửa.

Ồn ào ầm ĩ, mâu thuẫn kịch liệt.

Dưới lớp sương mù của thị trấn u ám dường như đang có vô số suy nghĩ kịch liệt bùng nổ.

Lục Tân dùng năng lực ảo tưởng của mình để thay đổi tất cả mọi thứ, đây không phải là ô nhiễm, cũng không phải là ảnh hưởng.

Đây chỉ là một loại sức mạnh tinh thần có thể thay đổi sự vật.

Thị trấn nhỏ này đã bị nhấn chìm trong ảnh hưởng của nỗi sợ hãi, vì vậy nên mới có người quên đi sợ hãi, trở nên chết lặng, lại có người đã chịu quá nhiều sợ hãi mà lâm vào nỗi sợ hãi lớn hơn. Việc Lục Tân chẳng qua chỉ là dùng sức mạnh tinh thần của mình để che mất thị trấn này, hơn nữa còn làm giảm bớt đi ảnh hưởng của nỗi sợ hãi mà họ đã phải chịu đựng suốt bấy lâu nay mà thôi, tất cả những thay đổi sau đó đều đến từ chính thị trấn này.

“Tìm được rồi…”

Trong lúc thị trấn nhỏ lạnh lẽo đang xảy ra thay đổi, Lục Tân cũng từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lúc sức mạnh tinh thần của anh nhấn chìm thị trấn nhỏ này, khiến toàn bộ nỗi sợ hãi tiêu tán, tất cả mọi phản ứng cũng đều đã tràn vào đầu anh.

Chỉ có một nỗi sợ hãi duy nhất không thể bị đánh bay.

Thậm chí, khi sức mạnh tinh thần của anh tràn đến nơi này, nó còn bị cản trở ở bên ngoài.

Nơi đó chắc chắn là nơi có đồ mà mình muốn tìm.

“Tốt lắm, chuẩn bị vào việc thôi…”

Nhìn lướt qua hướng Lục Tân đang nhìn, mẹ khẽ gật đầu.

Một giây sau, khi sương mù vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo trên bờ biển thổi tới, bóng dáng của người một nhà đã biến mất.

Lúc xuất hiện trở lại, bọn họ đã tới ven bờ thị trấn, đứng trước một giáo đường ở gần bờ biển.

Đây là một nhà thờ còn sót lại từ thời đại văn minh trước, dường như nó đã không được tu sửa rất nhiều năm nên trông nó có chút cũ nát.

Ở trong thị trấn yên tĩnh như nơi này, nhà thờ tỏ ra yên lặng đến khác thường.

Nhưng nếu tỉ mỉ lắng nghe thì có thể cảm giác được có một ngọn gió mạnh mẽ đang không ngừng xoay tròn xung quanh giáo đường, trong cơn gió dường như đang có vô số người mê sảng đang la hét, chúng không ngừng lan đến toàn bộ thị trấn nhỏ, cũng không ngừng chui thẳng vào tai của mỗi người mà chúng bắt gặp được ở trong thị trấn ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận