Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 594: Thần ra đời (2)

“Chát chát chát…”

Khi hầu như tất cả người trong văn phòng đều quỳ xuống hết, ánh mắt mọi người đã tập trung lên trên người một người khác.

Cả văn phòng, chỉ có một mình người đó không nhúc nhích, lúc này ông ta đang ngồi trong một phòng kính trong suốt, trên người mặc áo blu trắng, trong tay ông ta đang cầm một dụng cụ điện tử phức tạp, nhíu chặt mày lại, luôn vội vàng điều dụng cụ để lấy số liệu nào đó.

Triệu Sĩ Minh.

Quý cô mặc trang phục phong cách Gothic phất roi, những dao động tinh tế nho nhỏ xuất hiện bên ngoài căn phòng làm bằng thủy tinh.

Nhưng dù rung động có nhiều thế nào, thì cũng không thể đi xuyên vào trong.

“Tiến sĩ Triệu Sĩ Minh, tôi là chỉ huy tạm thời của sự kiện ô nhiễm số 1024 – Hạ Trùng, chúng tôi đến đây để cứu ông.”

Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Sĩ Minh ngồi ở trong phòng bằng thủy tinh, con ngươi Hạ Trùng hơi co lại.

Cô ấy đảo mắt nhìn Trần Tinh, sau đó bước lên một bước, nói với Triệu Sĩ Minh:

“Ông có thể đi ra, trở về cùng với chúng tôi.”

Trong phòng thí nghiệm bằng thủy tinh, Triệu Sĩ Minh đang ôm dụng cụ kia, ngón tay động đậy, hành động rất cẩn thận, khi nghe Hạ Trùng nói vậy, ông ta hơi lắc đầu, nói: “Vì sao mấy người lại đến sớm như vậy… Nếu có thể đến muộn một chút, hơi muộn một chút thì tốt rồi.”

“Là Bàn Đen đã gây tổn thương gì cho ông sao?”

Hạ Trùng lại bước lên trước một bước, gằn giọng nói: “Vậy trở về với chúng tôi, ngoài thành phố đã chuẩn bị đội chữa bệnh rồi!”

“Không phải.”

Triệu Sĩ Minh vẫn không dừng hành động trong tay lại, giọng nói pha chút tiếc nuối: “Mấy người đến nhanh như vậy, làm sao tôi có thể đứng ngoài cuộc được?”

“Tôi làm sao có thể giải thích với người bên ngoài, thật ra tất cả những thứ này đều là tôi bị ép đây?”

“Rầm!”

Nét mặt Hạ Trùng vô cảm, giọng nói lại lập tức tăng lên: “Mặc kệ ông đang làm gì thì đều dừng lại ngay lập tức.”

Triệu Minh Sĩ cứ như không nghe thấy, ngược lại động tác càng nhanh hơn.

Trần Tinh không nói, bỗng nhiên giơ súng lên, hai viên đạn bắn về phía cửa kính thủy tinh.

Lúc này cô ta sử dụng viên đạn bình thường, đối với kính thủy tinh đã được cường hóa, thật ra đạn bình thường sẽ có tác dụng mạnh hơn.

“Bằng bằng.”

Hai viên đạn để lại dấu vết nhạt nhòa trên tấm kính thủy tinh.

“Thành thật xin lỗi!”

Triệu Sĩ Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phần kính thủy tinh bị đạn bắn trúng, ngón tay múa may như bay, nhưng giọng nói lại có vẻ rất vững vàng, thậm chí còn có chút ít cảm khái: “Nhưng tôi không thể dừng lại, mấy người không phải người bình thường, không thể nào hiểu được sức quyến rũ của thứ này…”

“Không có người nào có thể dừng bước trước sự dụ hoặc này được!”

Sau khi xác định được vấn đề, thành chính và đội viên tiểu đội thành Thanh Cảng bỗng nhiên đồng loạt ra tay.

Bích Hổ giơ súng lục lên, tháo những viên đạn đặc biệt ra, trang bị đạn bình thường vào, sau đó liên tục bắn về phía trước.

Bốn viên đạn liên tục đều bắn vào cùng một vị trí.

Màu trắng trên tấm kính pha lên càng lúc càng rộng, cuối cùng một tiếng “xào xào” vang lên, xuất hiện vết nứt hình mạng nhện.

Bích Hổ lại giơ súng lên, một viên đạn cuối cùng bay ra khỏi họng súng.

Vào lúc này, quý cô mặc trang phục phong cách Gothic đã giơ cao cây roi lên, phất lại thành một nửa vòng tròn.

Phía sau Quý cô mặc trang phục phong cách Gothic là người đàn ông cầm khăn tay tinh xảo, anh ta hơi phất tay, chiếc khăn tay nhẹ nhàng vung vẩy.

Một luồng sức mạnh gợn sóng lập tức khuếch tán ra phía ngoài theo động tác của anh ta.

“Rầm…”

Vào lúc này, Triệu Sĩ Minh đã đặt dụng cụ xuống bên cạnh, dùng sức đẩy cái chốt màu đỏ mở ra.

Ầm ầm!

Ánh đèn cả phòng thí nghiệm đột nhiên trở nên chớp nháy liên tục.

Những dữ liệu hiển thị trên màn hình máy tính đều đang tăng lên liên tục, vượt qua giá trị báo động màu đỏ.

“Hì hì…”

Ở chính giữa phòng thí nghiệm, ở trong cái hồ bằng thủy tinh nằm giữa tiểu đội người có năng lực và Triệu Sĩ Minh có một thứ gì đó va đập mạnh vào vách kính, trên vách kính thủy tinh đã được cường hóa dày nặng lập tức xuất hiện những đốm vỡ trắng như tuyết.

Chất lỏng có màu xanh biếc ở bên trong rỉ ra theo khe nứt, rồi lập tức tăng mạnh lên trở thành một cột nước phun tung toé.

“Ha ha…”

Triệu Sĩ Minh trong lòng thủy tinh cất tiếng cười không hề đẹp đẽ chút nào, lại còn pha chút điên cuồng.

“Có thấy không? Đây là thần!”

Trong tràng tiếng cười của ông ta, viên đạn thứ năm mà Bích Hổ bắn ra đã bay vào trung tâm đám hoa văn màu trắng dày đặc như mạng nhện.

Quý cô mặc trang phục phong cách Gothic vung roi lên, vẽ thành nửa vòng tròn trên không trung, sau đó đánh mạnh vào không khí phát ra tiếng động giòn giã vang dội.

Người đàn ông xinh đẹp phất khăn tay, càng phất càng tạo ra những luồng sức mạnh uốn éo giống như vệt nước, lan rộng khắp nơi.

Vào đúng lúc này, có một cái xúc tua dài hai ba mét đột nhiên thò ra khỏi hồ nước bằng thủy tinh.

Nháy mắt, thời gian như ngừng lại.

Viên đạn còn cách vách tường bằng kính mười xăng ti mét cũng đứng lại.

Cái roi đã vung lên được nửa vòng tròn cũng lập tức khựng lại trên không trung.

Những gợn sóng đã khuếch tán ra xa lập tức quay ngược trở về, đánh lên ngực người đàn ông xinh đẹp.

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó đôi mắt đột nhiên trào máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận