Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 859: Bảo mật cấp cao nhất (1)

Chuyện nhà cửa là nỗi buồn phiền lớn trong lòng Lục Tân.

Bây giờ lại được giải quyết xong một cách suôn sẻ như vậy, ngay cả buổi sáng thức dậy và nghĩ về nó, anh cũng cảm thấy có chút không chân thực.

Một căn nhà lớn như vậy, do chính tay bản thân kiếm được, cảm giác này...

... Bản thân thật giỏi!

Hơn nữa, Hàn Băng dường như đã mang lại may mắn cho bản thân. Khi lần nữa lại đến công ty và bắt đầu chạy đôn chạy đáo lo toan các dự án, anh Trương và chị Tôn đã được điều động tới dưới quyền của anh, bắt đầu làm việc vặt cho anh, đã lặng lẽ đặt một chiếc phong bì dày trên bàn làm việc của anh. Khi Lục Tân mở chiếc phong bì đó ra, cả người đều đơ ra. Một xấp dày như vậy, phải lên đến hàng vạn tệ đây?

Đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Phó tổng giám đốc Tiêu.

Nhưng mơ hồ lại có một cảm giác vui mừng bất ngờ. Tiền hoa hồng của mấy dự án này nhiều đến vậy sao?

Lúc đầu bản thân còn có vẻ than phiền, tự dưng giao cho mình nhiều dự án như vậy.

Bây giờ mới hiểu thì ra câu châm ngôn bỏ ra bao nhiêu, thu lại bấy nhiêu lại thực sự đúng!

Người xưa không bao giờ gạt mình!

Điều này khiến anh bỗng bùng lên nhiệt huyết với công việc.

Hôm ấy anh chủ động tăng ca, nghiên cứu kỹ các dự án này, còn gọi anh Trương và chị Tôn ở lại họp.

Đến lúc đó anh mới xem như nhận ra rằng những dự án trong tay mình đáng tiền như vậy.

Cũng không biết tại sao, một người luôn ghét tăng ca như anh, đột nhiên có ý muốn giữ tất cả mọi người ở lại tăng ca...

Nhưng cuối cùng thì anh không làm vậy, làm người dù sao cũng không thể qua cầu rút ván nhanh như vậy được.

Cuộc sống như vậy kéo dài được một khoảng thời gian hiếm thấy, mỗi ngày đều dốc hết tâm huyết vùi đầu vào công việc, sau đó chờ Hàn Băng bên đó giúp bản thân hoàn thành các thủ tục, để đến biệt thự nhỏ của mình xem thử. Phải nói rằng cuộc sống như thế này có cảm giác buồn tẻ nhưng lại rất hấp dẫn, thậm chí Lục Tân còn mơ hồ có cảm giác nếu có thể cứ sống tiếp như thế này thì thật tốt.

Tuy nhiên, khoảng một tuần sau, anh lại lần nữa bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trần Tinh.

"Khoảng thời gian nghỉ phép này, cảm giác thế nào?"

Đối mặt với câu hỏi của Trần Tinh, Lục Tân chân thành trả lời: "Rất tuyệt."

Trần Tinh có chút bất ngờ, cười nói: "Có thể nghe ra được, anh quả thực rất vui."

"Nhưng kỳ nghỉ của anh sẽ kết thúc vào ngày mai và cần anh đến thành phố chính một chuyến."

"Hả?"

Lục Tân vội vàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Có rất nhiều chuyện cần thảo luận."

Trần Tinh cười nói: "Một số chuyện về Thị trấn Vui Vẻ, chuyện theo dõi các sự kiện ở thành phố trung tâm và một số chuyện về Hải Thượng quốc. Tất nhiên, còn có công việc tồn đọng trong thời gian này, liên quan đến đánh giá về các nhiệm vụ gần đây của anh, cùng với việc phát tiền thù lao..."

Tâm trạng của Lục Tân lập tức trở nên càng tốt hơn.

Trần Tinh cười nói: "Đương nhiên, còn có một cuộc họp vô cùng quan trọng khác, đang chờ anh tới tham gia."

"Cuộc họp này có liên quan đến một kế hoạch mà Thanh Cảng đã chuẩn bị từ rất lâu."

"Những chuyện khác, thực ra đều có thể vận hành từ xa. Lý do tại sao nhất định phải cần anh đến đây, chính là vì cuộc họp này."

Giọng nói của cô ấy rất thoải mái, nhưng Lục Tân lại mơ hồ nghe ra được một cảm giác trịnh trọng.

Vì vậy anh cũng trở nên nghiêm túc: "Được rồi, sáng sớm mai tôi sẽ tới đó."

Trên thực tế, Lục Tân cũng đã sớm có chuẩn bị bản báo cáo công việc cho lần đến này.

Báo cáo nhiệm vụ liên quan đã được gửi qua đó, những thứ bản thân cần sắp xếp và chuẩn bị cũng đã được chuẩn bị.

Thực lòng mà nói, lần này có thể có được kỳ nghỉ gần nửa tháng, đã là điều vượt ngoài dự đoán của anh.

Bởi vì anh vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ được nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó sẽ lại tiếp tục công việc bận rộn của Bộ phận thông quan đặc biệt.

Thị trấn Vui Vẻ, Hải Thượng quốc và thành phố trung tâm đều là những chuyện vô cùng quan trọng, chưa kể còn có cuộc họp đã được lên kế hoạch gì đó.

Lục Tân biết được tầm quan trọng nên dù đang bận rộn với công việc trước mắt, anh vẫn quyết định xin nghỉ phép.

"Đi, Tiểu Lục, cậu cứ việc đi."

Chủ nhiệm Lưu đã đưa việc quản lý nhân bản của công ty đến mức cực đoan, ném giấy xin nghỉ phép đến trước mặt Lục Tân.

"Tự điền, tự mình duyệt, yên tâm, không có khấu trừ lương."

Lục Tân cảm thấy yên lòng và yêu đời hơn.

Xin nghỉ phép xong, rồi sau khi tan làm lại đến sở cảnh vệ một chuyến. Một là trả lại chiếc xe điện màu hồng, hai là để xác nhận với người ở sở cảnh vệ ngày mai mấy giờ mình đến, bảo họ chuẩn bị sẵn máy bay trực thăng. Thêm nữa là nấn ná thêm một bữa tối.

Đến tối, để tránh hôm sau làm chậm trễ công việc, anh cũng nghỉ ngơi sớm.

Chỉ là ngay cả anh cũng cảm thấy gần đây không khí ở nhà hình như có chút thay đổi, nói chính xác là mẹ anh.

Bà nở nụ cười lặng lẽ, nhưng đây là lần đầu tiên bà không gọi mà là đứng bên cửa sổ rất lâu.

Trên khuôn mặt bà dường như có một cảm giác mong đợi rất mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận