Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 109: Vũ khí mang tính tàn sát

Lần đầu tiên Lục Tân hoàn toàn tự mình tham dự điều tra, đồng thời tiến hành công tác dọn dẹp cuối cùng là sự kiện nguồn lây nhiễm đặc biệt số 042. Tần Nhiên đã để lại cho Lục Tân ấn tượng rất sâu sắc. Đặc biệt là cho dù chuyện này đã được giải quyết, nhưng cuối cùng bộ nghiên cứu vẫn không cho ra được một lời giải thích chắc chắn, càng khiến cho anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới người này, cũng cảm nhận được một cảm giác hoang đường rất khó hình dung được.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp lại Tần Nhiên.

Trong thông báo trước đây, không phải Tần Nhiên và Thôi Vượng đều được đưa tới trung tâm thu nhận sao?

Sao anh ta đột nhiên trốn ra được?

Hoặc là...

Anh ta căn bản không trốn ra, đây vốn là một Tần Nhiên khác?

Một cảm giác quỷ dị dựng tóc gáy đột nhiên tràn ngập trong đầu Lục Tân, thậm chí khiến cho anh nhất thời quên mất tình trạng khó khăn của mình.

"Lục Tân... Lục Tân, anh có sao không?"

Rất nhanh, hiện tượng máu dồn lên não do trời đất quay cuồng và cảm giác kỳ quái khi nhìn thấy mặt Tần Nhiên khiến đầu óc anh chợt trống rỗng đã biến mất, tiếng ồn và tiếng va chạm xung quanh, tiếng gào của Trần Tinh khiến cho Lục Tân có phản ứng.

Anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Trần Tinh lúc này vẫn đang cố giãy giụa đạp cửa xe để bò ra ngoài, trong miệng không ngừng gọi anh.

Lúc anh quay đầu nhìn lại, đã thấy "Tần Nhiên" kia cầm theo hộp thủy tinh, leo lên một chiếc xe đỗ bên đường.

"Tôi không sao..."

Lúc Lục Tân trả lời, mới phát hiện ra giọng của mình đã khàn.

Anh muốn thoát ra thì phát hiện cơ thể bị kẹt, không sao thoát ra được. Ánh mắt anh đảo quanh, tìm kiếm bên trong xe.

Rất nhanh, anh đã tìm được em gái.

Lúc này, em gái còn đang ngồi trên ghế xe. Bởi vì xe Jeep bị lật ngược, cô ngồi ở ghế sau lại thành ra treo ngược trong xe, nhìn vô cùng kỳ quái. Mà vào lúc này, ánh mắt cô sáng ngời, mái tóc đen dài rũ xuống. Đến khi thấy Lục Tân nhìn lại, cô mới chậm rãi đứng dậy, leo theo trần xe đến trước mặt anh.

Cô nhìn chằm chằm vào bắp đùi bị đâm thủng của Lục Tân. Đó là nơi anh bị thương nặng nhất.

"Anh, anh bị thương rồi..."

Trên mặt cô lộ ra một cảm giác hưng phấn lạ thường, dường như Lục Tân bị thương làm cô cũng cảm giác được sự tuyệt vời dị dạng của cơ thể bị tàn phá, hoặc do cảnh tượng máu tuôn ra, màu đỏ tuyệt đẹp đã kích thích cô.

Lục Tân thậm chí có cảm giác, cô cũng sắp cười ra thành tiếng rồi.

"Nhổ ra là được!"

Anh không cảm thấy phản ứng của em gái có gì sai, chỉ cảm thấy điểm quan tâm của cô bị lệch, nhắc nhở chuyện cô nên làm bây giờ.

"Ừ!"

Em gái gật đầu thật mạnh, treo ngược ở trong xe, sau đó hai bàn tay nhỏ bé giơ ra, nắm lấy mảnh kim loại.

"Phụt..."

Cô nhổ luôn ra cho Lục Tân, trên đó còn dính ít thịt đỏ.

Trong nháy mắt, máu phun ra như suối.

Đau đớn dữ dội ập tới trong đầu Lục Tân. Anh không nhịn được, khẽ rên một tiếng, suýt nữa ngất đi vì quá đau đớn.

Em gái khẽ liếm môi, nhìn máu điên cuồng phun ra.

Sau đó, cô giang hai cánh tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cái chân bị thương của Lục Tân.

Cô giống như đang ôm con gấu nhỏ của mình, khẽ lắc lư: "Anh đừng khóc, vết thương sẽ nhanh chóng hết đau thôi..."

Vào giây phút cô và Lục Tân tiếp xúc, Lục Tân lại cảm giác được một hơi lạnh lan tràn ra khắp người, vết thương quả nhiên không đau nữa, thậm chí từ miệng vết thương còn truyền đến cảm giác vui sướng làm người ta thấy hưng phấn. Điều này khiến đầu óc anh cũng tỉnh táo lại, khẽ lắc người, lợi dụng một góc độ không thể hiểu được, linh hoạt bò từ dưới chiếc xe bị đổ nghiêng, dập nát ra ngoài.

Lúc anh đứng lên, vết thương trên đùi anh đã khép miệng, ngăn máu chảy ra ngoài.

Lục Tân giống như được băng bó vậy, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn cũng đã bị cắt đứt, không tiếp tục ảnh hưởng tới thần kinh của anh nữa.

"Lục Tân, anh có thấy không, nguồn lây nhiễm đặc biệt số 042..."

Gần như cùng lúc đó, Trần Tinh cũng bò từ trong xe ra, vừa nhìn về phía Lục Tân vừa nói khẽ.

Lục Tân quay đầu, nhìn thấy cô ta lúc này cũng hơi chật vật, mái tóc ngắn luôn chỉnh tề lão luyện đã rối bời, trên áo vest màu đen cũng dính đầy dầu và bụi bặm. Áo sơ mi trắng ôm lấy phần bụng dưới phẳng lì còn xuất hiện một mảng đỏ lớn.

Đó là một tấm bảng điện tử gần như xé rách bụng cô.

Nhưng vào lúc này, người phụ nữ này dường như hoàn toàn không chú ý tới vết thương của mình, vừa cố kéo mạnh bộ đàm gần vô lăng ra, vừa vội vàng nhìn về phía trước. Phía trước chính là chiếc xe mà Tần Nhiên vừa cầm theo hộp thủy tinh leo lên. Động tác của "Tần Nhiên" không hề khẩn trương, nhưng cũng không lãng phí chút thời gian nào. Lúc này, chiếc xe đã khởi động, giẫm chân ga và lao về phía trước...

"Đồng chí, anh còn có thể cử động được không?"

Lúc này, Trần Tinh lại gọi danh hiệu của Lục Tân, nghiến răng nhìn về phía anh ta.

Lục Tân gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia.

Bất kể là hành vi "Tần Nhiên" xuất hiện ở đây một cách kỳ quái, hay anh ta cầm súng phóng lựu bắn chiếc xe, đều làm cho trong lòng Lục Tân cảm thấy cực kỳ tò mò. Dưới tình huống em gái đang ở bên cạnh mình, anh đương nhiên muốn đi giữ người này lại...

Anh còn chưa kịp làm gì, em gái đã kéo ống tay áo của anh trước.

Lục Tân quay đầu nhìn lại, cả người lập tức ớn lạnh.

Trong cục diện hỗn loạn này, có mấy chiếc xe vẫn đỗ bên đường, không hề rời đi. Ngay vừa nãy, trong quá trình Lục Tân và Trần Tinh giãy giụa bò ra khỏi xe, cửa xe của mấy chiếc xe đó mở ra, mấy người từ bên trong đi ra. Trong bọn họ có người cao gầy, có người to khỏe, quần áo trên người bọn họ cũng không giống nhau. Có người dường như nhân viên, có người béo mập giống các ông sếp trong công ty.

Nhưng động tác của bọn họ đều chỉnh tề đồng nhất. Có người đi tới phía sau xe, mở cốp sau của mình ra. Cũng có người mở cửa ghế sau và chui vào, tháo một cánh cửa xe. Còn có người ôm luôn một đồ vật bằng kim loại, đặt lên mui xe.

Thứ bọn họ mang ra hoặc đẩy ra đều là cùng một loại.

Phần thò ra phía trước là sáu nòng súng được dùng vòng kim loại gắn lại với nhau, phía sau là thân súng hạng nặng phun sơn đen, phía trên là một băng đạn sơn màu xanh loang lổ được cắm vào rãnh đạn phía trên, phía sau lại là từng gương mặt vô cảm đỡ báng súng...

Sáu nòng súng ống tròn, đen như mực được gắn chung với nhau, từ các vị trí khác nhau chỉ về phía Lục Tân và Trần Tinh.

Còn có một khẩu súng chỉ về phía mấy chiếc xe khác của tổ điều tra.

Trần Tinh chợt phát hiện ra, lập tức hít sâu một hơi, động tác kéo bộ đàm cũng chậm lại.

Cô ta biết thứ này là gì.

Từ sau khi tai họa xảy ra, những vũ khí này đã có công rất lớn trong việc đối phó với những kẻ điên có mặt ở khắp nơi. Bởi vì nó có lực sát thương quá lớn, đã tạo thành ấn tượng không thể xóa mờ cho mỗi người từng tận mắt chứng kiến hỏa lực của nó. Sau một lần tai họa, nó rất được các đội lục soát vùng đất hoang và đoàn kỵ sĩ hoang dã yêu thích, tốc độ bắn mỗi phút của nó có thể đạt tới trên sáu nghìn – mô phỏng theo loại súng máy nhiều nòng hạng nặng M163.

Đây là vũ khí đặc biệt dùng để tàn sát.

Mà bây giờ, ít nhất có sáu khẩu súng như vậy đang xếp theo hình cánh quạt chỉ về phía cô ta và Lục Tân.

Người tên là Tần Nhiên kia đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả những điều này, cân nhắc đến việc bọn họ có thể sẽ truy kích, nên không định để lại người sống.

Giờ phút này, ngay cả cô ta cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận