Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1030: Thần Tính có thể đoán (2)

Bản thân anh trong chờ mong của cô giáo Tiểu Lộc, vốn dĩ là không tồn tại.

Từ lúc còn rất nhỏ cô ấy đã hiểu nhầm anh rồi, cô ấy còn coi cái người trong tưởng tượng kia là anh nữa.

Cho dù là lạnh nhạt hay là xúc động, cho dù là lộ hẳn ra nét tươi cười đối với người khác, hay là luôn cảm nhận được sự coi thường từ trong tiềm thức, Lục Tân không biết bản thân anh ở trong mắt người khác là dáng vẻ như thế nào, thế nhưng trong cảm nhận của anh, bản thân anh chỉ là bản thân anh mà thôi…

Tất cả đều là cảm nhận của bản thân anh.

Có đôi khi, anh cũng cực kỳ hy vọng có một người nào đó có thể hiểu được bản thân anh, thế nhưng chính anh cũng không thể nói rõ được bản thân mình.

Người khác càng không thể nào hiểu được cho anh.

Nếu như nói có một người nào thực sự hiểu được anh, có lẽ chính là ông viện trưởng chăng…

Bản báo cáo này đã chứng minh hết thảy rồi.

Chỉ là vì cớ gì mà nhất định phải là anh cơ chứ?

Lục Tân không biết ông viện trưởng đang làm cái gì, thế nhưng anh thực sự không thích chút nào.

Giống như là những thứ mà anh cảm thấy hứng thú, thấy tốt đẹp đều là những chuyện ở trong quá khứ thôi.

Chuyện của tương lai, không đáng mong chờ một chút nào cả.

Lục Tân nhẹ nhàng đấm vào đầu mình, anh chỉ cảm nhận được, một loại cảm giác thật u ám, cùng với tuyệt vọng khôn cùng.

Vì cớ gì mà bản thân anh lại không thể sống một cuộc đời bình thường như những người anh từng hâm mộ cơ chứ?

Vì cớ gì?

Trên mặt hãy còn đang đong đầy nước mắt, đôi mắt của Lục Tân cũng đã đỏ lên……

Cảm xúc phẫn nộ lại một lần nữa hừng hực lên trong anh, tất cả mọi thứ ở trong phòng đều trở nên xôn xao không ngừng.

Vào giờ khắc này, anh có thể cảm nhận từng lớp cơ trên khuôn mặt mình đang run rẩy.

Tờ giấy kia, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, nhanh chóng trở nên vặn vẹo, tràn ngập nếp uốn.

“Ông thật sự cho rằng, có thể hoàn toàn khống chế được cuộc đời của tôi sao?”

Cũng vào thời điểm này, ở hướng tây bắc của thành phố Hắc Chiểu, cách đó trăm dặm, bên cạnh một đầm lầy tối tăm.

Một mặt trăng đỏ thật lớn đang trầm mình dần ở phương Tây, dần dần biến mất.

Ánh sáng từ mặt trăng đỏ chiếu lên bảy tám bóng người đang cưỡi trên xe motor ở bên cạnh đầm lầy đen ngòm trở nên rõ ràng dị thường.

Đó là một đám người khoác lên mình trang phục võ trang, trên ghế sau xe xếp đầy vật tư, có súng trang bị ở phía trước xe, nhìn cách trang bị của bọn họ, đều đạt tới tiêu chuẩn vũ trang của đoàn kỵ sĩ, dùng khoảng cách khoảng hai đến ba mét dàn đều nhau, vây lấy một người phụ nữ đang ngồi trên xe ở trung tâm.

Cô gái này thoạt trông như mới 25 26 tuổi, nhìn dáng vẻ rất trẻ trung.

Cô ta có một nhan sắc khiến cho người ta phải ngoái nhìn, thế nhưng trên mặt lại có vài vết sẹo cực kỳ dữ tợn.

Hai chân cô ta thon dài, dựa ở trên xe motor, đường cong rắn chắc mà tuyệt đẹp, trên làn da lộ ra ở bên ngoài, đều có những hình xăm lớn trông rất quái dị, có quỷ quái, có quái vật với hình dạng quỷ dị, khiến cho toàn thân cô ta mang một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.

Cô ta ăn mặc vô cùng cuồng dã lộ liễu, chỉ là ở trên vị trí cái bụng phẳng lỳ kia lại có một vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.

Những vết sẹo đó quấn quanh eo cô ta tạo thành một vòng tròn, ngay cả hình xăm cũng không thể che đi, tựa như cô ta từng bị thứ gì đó chém đứt.

Cô ta hơi cúi thấp đầu, thở ra từng hơi nhẹ nhàng, chậm rãi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô ta mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cánh tay phải cũng vung lên thật mạnh.

“Chị đại đã trở lại?”

Nghe thấy cô ta đột nhiên hít một hơi thật dài, những người bên cạnh tức khắc xôn xao một trận, có chút bận tâm mà nhìn lại đây.

Những người này, có người nhìn đã ba bốn mươi tuổi, lại rất tự nhiên mà xưng hô với cô ta là “Chị đại”, trong đó một người có bộ râu quai nón, dáng vẻ cực kỳ lão thành, nhanh chóng tiến lên phía trước, thấp giọng nói với cô ta: “Thứ ở đầm lầy Quỷ Hỏa đã bắt được rồi, hơn nữa, dường như chúng ta đã khiến cho bộ đội phụ linh để mắt tới, hiện tại bọn họ đang ở phía bắc, sẽ rất nhanh đến gần chúng ta thôi.”

“Bộ đội phụ linh?”

“Chị đại” nhíu mày một chút, cười lạnh nói: “Tự mình tìm chết.”

Ở bên cạnh có không ít kẻ bật cười thành tiếng, rút súng từ trong túi súng trước xe ra, đặt ở trên vai, nói: “Chơi bọn họ?”

Chị đại thuận miệng đang muốn đáp ứng, lại bỗng nhiên chần chừ một chút, nhìn về phía phương hướng thành Hắc Chiểu, lắc đầu.

“Lần này thì thôi đi, rút lui.”

Những người khác tức khắc đều có chút tò mò nhìn cô ta.

“Nếu hiện tại chúng ta đối đầu trực tiếp với bộ đội phụ linh, trong số mấy người có ít nhất một nửa phải bỏ mạng.”

Chị đại lãnh đạm nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, lười đi đi lại lại tìm người bổ sung chỗ trống của mấy người.”

Những người đàn ông và phụ nữ đứng xung quanh đó đều tức khắc lộ ra nụ cười thầm hiểu ý.

Motor khởi động, bọn họ giống như là những u linh vậy, nhanh chóng chạy dọc theo con đường nhỏ ở bên cạnh đầm lầy, vội vàng chạy về phía Nam, ánh đèn xe motor sáng lên như tuyết, nhắm về phía bóng tối, hình thành bảy tám luồng đan xen, đủ để tranh nhau phát sáng cùng với Mặt Trăng Đỏ.

Chị đại lái xe xông lên phía trước, động cơ motor rúng động, làm cho không ít thú non cùng một số thứ khác kinh sợ rút lui.

Chân mày của cô ta dường như vẫn luôn nhăn lại, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Sau khi đi được mấy trăm mét, bỗng nhiên cô ta mới như chợt hiểu ra mọi chuyện, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, tràn ngập sự tức giận.

“Lão già kia, ông là đang lợi dụng ta?”

Cô ta thấp giọng mắng: “Vì cớ gì mà ông cứ luôn nghiêng về phía anh ta như vậy?”

xung quanh không có người nào trả lời, ngay cả những bóng kỵ sĩ đang vây quanh lấy cô ta cùng tiến về phía trước, cũng đều đã quen thuộc với sự mất khống chế cảm xúc bất chợt và mắng chửi vô cớ này rồi, luôn làm như không thấy thôi với chuyện này. Nhưng bản thân cô ta lại càng mắng càng hung hăng, dường như toàn bộ những bất mãn trong lòng cũng đã đến lúc nổ tung: “Rõ ràng chỉ có tôi, mới là người ông nên quan tâm, nên đầu tư, nên coi trọng, vậy mà ông lại vẫn cứ coi trọng tên quái vật kia nhất……”

“Chẳng lẽ chỉ có không nghe lời mới có thể khiến cho ông càng coi trọng, vậy tôi đây cũng hoàn toàn có thể làm được……”

“Tôi có thể càng phản nghịch hơn so với anh ta……”

Cô ta càng nói càng trở nên điên cuồng, thậm chí phẫn nộ mà dùng tay đấm đánh vào đầu mình.

Bởi vì lần này quá mất kiểm soát, ngay cả kỵ sĩ bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng, nhìn lại về phía cô ta.

“Tôi không sao cả……”

Người phụ nữ ấy ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, đôi mắt đỏ ngầu như máu, nhưng trên mặt lại tràn ngập nước mắt, hung ác mà giải thích: “Tôi bị, bị một con chó cực kỳ quái dị cắn bị thường, dường như nó có thể ảnh hướng đến cảm xúc của tôi, hiện tại, tôi, rõ ràng là muốn cất tiếng cười to……”

Vừa nói cô ta vừa chỉ vào khuôn mặt của mình: “Chỉ là tôi lại đang khóc……”

Đoàn kỵ sĩ nghe vậy bèn quay đầu đi, chuyện cô ta nói, dường như rất hợp lý.

Nhưng nếu là trước kia, cô ta sẽ không giải thích những chuyện này.

Mà sau khi người phụ nữ ấy giải thích, bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, hung hăng nhằm về phía trước, dường như là muốn nhờ cơn gió hong khô nước mắt.

“Đáng giận, đáng ghét, quá đáng ghét……”

Cô ta cắn chặt khớp hàm, thấp giọng gào thét: “Ông chính là đang bắt nạt tôi không có đầu óc đúng không?”

“Tôi có đầu óc, nhưng chỉ là tôi không muốn dùng mà thôi……”

“Tôi cũng đã có năng lực, vì cớ gì còn phải dùng đầu óc đi xử lý những việc này?”

Càng nói càng hận, vào thời khắc cuối cùng, trên khuôn mặt cô ta lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Lão già, ông nhất định sẽ thất bại.”

“Ông thường xuyên nói, Thần Tính là có thể tính toán được.”

“Thế nhưng, hiện tại thứ anh ta có được không chỉ là Thần Tính, nhân tính, ông định tính toán như thế nào đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận