Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 498: Biến mất lạ lùng (1)

Đối mặt với sự phẫn nộ của một đám tài xế, vị lãnh đạo nhà kho này cũng căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ là cố gắng an ủi đám lão tài xế này, cũng nhanh chóng hoàn thành công việc thu và kiểm hàng. Còn không ngừng đảm bảo với đám tài xế lão làng này: "Mọi người yên tâm, công ty của chúng tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra những chuyện như vậy... Rất có thể đó là hiểu lầm... Nhất định chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho mọi người."

Mãi đến khi tiễn đưa đám tài xế phẫn nộ này đi, trong lòng anh ta vẫn còn tràn đầy mê mang, sao bỗng nhiên lại như thế này chứ...

"Như vậy có lẽ tốt rồi."

Quay về xe, Lục Tân ngồi vào phị trí cạnh tài xế, dường như anh thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười nói với Cao Đình.

Cao Đình trầm mặc lái xe, một lát sau, mới nói: "Cảm ơn anh."

"Đây là chuyện nên làm mà."

Lục Tân cười nói: "Để xem thử trước tiên công ty họ sẽ phạt anh ta như thế nào, xem có phạt nặng hay không rồi lại nói tiếp."

Cao Đình nhìn Lục Tân một cái, chậm rãi ừ một tiếng.

Lúc này, cô ta có hơi nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mặt đây, bề ngoài anh vô cùng ôn hoà nhưng thật ra lại ẩn chứa một quái vật bên trong.

Đến cuối cùng anh thật sự nghĩ như vậy, hay là đang giả ngu đây.

Dường như lời anh nói, chuyện anh làm, cũng đều có đạo lý vào logic nhất định, nhưng điều khiến cho người ta khó lý giải được chính là.

Anh thật sự cho rằng đại tập đoàn nhất định sẽ trừng phạt Triệu Hội sao?

Anh cho rằng đội xe thật sự không bị trả thù sao?

Chỉ có điều, chuyện đã đến bước này, cô ta cũng không biết nên nói cái gì.

Ngay từ đầu, cô ta cũng đã không để ý lắm đến chuyện tố cáo này, nhưng bây giờ đã rơi vào cục diện này, dường như quả thật cũng ồn ào lớn hơn so với trong tưởng tượng.

Bây giờ, cô ta đã bắt đầu lo lắng một chuyện khác.

"Vừa rồi, tôi cũng muốn dò xét anh ta mà thôi."

Một lát sau, Cao Đình mới khẽ nói: "Tôi nghi ngờ, nếu như đội xe chúng ta thật sự bị người ta cố ý đưa đến thị trấn Bạch Tháp, vậy, ít nhiều gì Triệu Hội cũng biết được gì đó, lúc đầu tôi muốn kích động hắn một chút, xem có thể moi ra được mấu chốt gì không, kết quả hắn rất cảnh giác, vẫn luôn không chịu nói gì. Trái lại, nhìn từ phản ứng của hắn, có thể cảm nhận được, quả thật dường như hắn đang che giấu gì đó."

"Ví dụ như, hắn rất phẫn nộ..."

"Là vì tôi chà đạp cơ thể của mình, cho nên mới phẫn nộ sao?"

Cô ta nói rồi lại cười mỉa một tiếng: "Cũng đâu phải lần đầu hắn biết tôi chà đạp thân thể của mình chứ, sao lại tức giận như thế nhỉ?"

"Ồ?"

Lục Tân không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua cô ta: "Người phụ nữ này rất có nghề nhỉ..."

Vừa rồi ở nhà kho bên kia, trông thấy dáng vẻ luôn cúi thấp đầu mặc kệ bị chà đạp sỉ nhục, anh còn cho rằng cô ta bị dọa sợ đến choáng váng rồi chứ.

"Cho nên, chuyện có thể như vậy là bởi vì cô đối xử với bản thân không tốt, mới chọc giận hắn, cho nên hắn vì trả thù cũng được, hay có nguyên nhân khác cũng được, dứt khoát sắp xếp cho đội xe này đi vào thị trấn Bạch Tháp... Với hắn mà nói, đây cũng là một chuyện rất đơn giản, sớm định xong ngày giao hàng là được rồi, đương nhiên các người sẽ tự động dâng đến cửa thôi, có điều, có chút chuyện mà đáng để hắn làm như thế sao?"

"Lòng tham chiếm hữu của tên Triệu Hội này rất mạnh, mắt mũi cũng rất cẩn thận, nhưng dường như.... Cũng không đáng thế này."

Cao Đình cố gắng suy nghĩ lại một chút, nói: "Có lẽ là còn có nguyên nhân khác."

Lục Tân gật đầu, anh hơi quay đầu, nói: "Vậy có phải là có liên quan đến chuyện các người vận chuyển hàng hoá không?"

Chuyện này, anh đã sớm nghĩ tới, đội xe đuổi đến trùng hợp như vậy, chắc là bởi vì có người đút những người lái xe này cho những tên điên kia ăn hết? Hoặc nên nói, có người đã lên kế hoạch ngay từ đầu, dẫn dụ những người lái xe này và cả hàng hoá của họ, đều là ước muốn của thị trấn Bạch Tháp?

"Theo lý thuyết, thứ mà chúng tôi chở chỉ là khoáng thạch rất thường gặp ở bên Hồng Lĩnh, không nên chứ..."

Cao Đình cau mày, phản ứng đầu tiên của cô ta là thấy không nên, nhưng lại không đặc biệt chắc chắn.

"Đáng tiếc, hàng hoá đã giao xong rồi..."

Lục Tân cười cười, nhìn Cao Đình bảo.

Cao Đình trầm mặc một chút, lấy ra một cái ba lô vải thô từ dưới ghế lái, quăng đến người Lục Tân, nói: "Vẫn còn giữ lại trong đây một ít hàng mẫu, sau khi ra khỏi thị trấn Bạch Tháp, lòng tôi chưa hề được yên, mặc dù cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra trong đấy có liên quan thế nào, nhưng vẫn sớm chừa lại một ít, tránh sau này cần... Có lẽ có người thạo công việc này sẽ hiểu."

"Lợi hại..."

Lục Tân khen ngợi rồi nhìn cô ta một cái, nhấc nhấc cái túi của mình rồi nói: "Trên đường đến đây... tôi cũng đã lén lấy một khối rồi."

Cao Đình nhìn chằm chằm Lục Tân một chút, trên mặt hốt nhiên lại lộ ra một nụ cười, cô ta xoay người nghiêm túc lái xe.

Chỉ là lúc cô ta quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt xéo qua vừa lúc quét được một bóng người màu đỏ đang đứng trong quầy bán hàng tạp nhạp ở ven đường, bởi vì chỉ là ánh mắt xéo qua, cho nên vô cùng mơ hồ, chỉ thấy dáng dấp của người kia thấp bé, tứ chi phát triển hệt như xúc tu, nhẹ nhàng ngọ nguậy, khiến cho người ta liếc nhìn một cái, trên thân lập tức sẽ cảm thấy nổi một lớp da gà.

Cô ta vội vàng quay đầu, định thần nhìn lại, biểu cảm lập tức trở nên hơi nghi ngờ một chút.

Giữa mấy cái quầy hàng kia đã rỗng tuếch, dường như thứ cô ta vừa nhìn thấy lúc nãy chính là ảo giác của mình vậy.

Hơn nữa, cô ta theo bản năng liền thấy không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

"Ô..."

Thân xe thể tạo dán gần sát đất, một hơi vọt tới thành phố vệ tinh 7, đi đến một căn nhà máy bị vứt bỏ.

Lộp bộp một tiếng, bánh xe chạy qua một vũng nước, thân xe lung lay.

Triệu Hội đẩy cửa xe ra bước xuống, nhìn thoáng qua vũng nước, còn có nước bùn bắn tung toé trên thân xe, thấp giọng mắng một câu, quay người thuận theo một cái cầu thang đầy gỉ sét đi về lầu hai của nhà máy bị bỏ hoang, đi đến một cái công xưởng trống trải không có một bóng người.

"Chắc chắn là người phụ nữ kia có vấn đề!"

Anh ta thấp giọng nói với cái công xưởng trống rỗng, biểu cảm kìm nén giận dữ: "Tôi có thể cảm nhận được cô ta không giống với trước đây, tôi thử nói bóng nói gió một chút, hỏi cô ta một chút xem trên đường đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không chịu nói, tôi lo hỏi quá nhiều sẽ để lộ chuyện của tôi ra ngoài, trước tiên chỉ có thể thả cô ta đi... Cuối cùng phòng thí nghiệm đã xảy ra chuyện gì thế? Quyết định của Hắc Đài Trác là gì thế?"

"Không có gì đâu, Hắc Đài Trác không định dọn dẹp cậu đâu."

Một giọng nói vang lên, chỉ là câu trả lời của anh ta lại hoàn toàn khác xa vấn đề mà Triệu Hội hỏi thăm: "Nhưng đối với thỉnh cầu muốn tiến hành cường hoá thân thể của cậu, có thể phải trễ một chút, dù sao nhiệm vụ lần này của cậu cũng đã bị thất bại, còn tạo thành hậu quả nghiêm trọng nữa."

Triệu Hội sửng sốt một chút, mới cắn răng nói: "Tôi tình nguyện bù vào!"

"Cậu vốn cần bù vào mà."

Giọng kia lại nói: "Bây giờ, nhiệm vụ của cậu là tiêu trừ những ảnh hưởng tiếp theo có thể dẫn đến từ chuyện này, hơn nữa..." Giọng nói này dừng lại một chút, lại nói: "Cậu nghi ngờ rất đúng, cái người "tố cáo" cậu kia, rất có thể chính là người dẫn đến thất bại cho nhiệm vụ lần này, Hắc Đài Trác rất có hứng thú với người này, đương nhiên, việc cấp bách là cần phải khống chế hắn lại."

Lúc Triệu Hội trò chuyện với người này, trong lòng không nén được mà sinh ra một chút khủng hoảng.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Có muốn tôi kéo mấy tay súng đến hay không? Những người chở hàng lớn kia khi vào thành phố không có cầm súng đâu."

"Suy nghĩ muốn chuộc tội của cậu đáng khen lắm."

Giọng kia nói: "Nhưng điều cậu cần làm không phải thế này."

"Đối với chuyện phong toả tin tức, dọn sạch dấu vết, sẽ có tiểu tổ Địa Ngục tiếp nhận, việc cậu cần làm chính là một chuyện khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận