Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 613: Mày không phải thần (1)

Cảm giác dồn nén vô cùng bao trùm.

Vầng trăng máu cong cong treo trên vùng trời của thành phố, ánh trăng màu đỏ tươi mà thanh lãnh, hiện lên một vẻ tàn nhẫn.

Ở phía dưới trăng máu là một con quái vật bằng máu thịt khổng lồ như núi, cao hơn cả thành phố này. Đứng trên nó là “thần” đang lạnh lùng quan sát đống đổ nát đã chất đống thành ngọn núi nhỏ, hơn nữa đang bị lực lượng khổng lồ đè ép chặt chẽ ở phía dưới thành phố này.

Trong không khí, từ trường gấp khúc khổng lồ đang xoay chuyển khiến cho ai nhìn qua cũng thấy thân hình của nó đang mơ hồ.

Trong một thế giới sống động như vậy nhưng nó lại có một cảm giác yên tĩnh.

Dường như nó cũng đang nghi ngờ, vật sống bên dưới tòa “núi” này còn sống hay đã chết. Đã qua rất lâu rồi mà nó vẫn không cảm giác được ở phía dưới có động tĩnh gì. Thế nhưng, trong trực giác của nó lại cảm thấy dồn nén. Giống như là, dưới ngọn núi này có một loại cảm xúc nào đang dần lớn lên. Điều này khiến không khí trở nên đặc quánh giống hệt như bầu trời đầy ánh trăng máu làm cơ thể của nó cảm nhận được sự uy hiếp.

"Đội trưởng. . . Sao lâu như thế mà đội trưởng vẫn chưa xuất hiện?”

Ở phía xa, Bích Hổ đang chờ mong, nhưng cứ chờ mãi, chờ mãi đến nỗi nội tâm của gã ta cũng bắt đầu hoảng hốt.

Dù lúc trước đối mặt với người có năng lực cấp S của Hải Quốc thì đội trưởng cũng không lề mề như vậy.

Thậm chí trước khi người có năng lực của Hải Quốc gây khuếch tán ô nhiễm đã xử lý được hắn.

Nhưng bây giờ, quái vật máu thịt đã thực sự khuếch tán rồi.

Nếu như đây là thành phố đông đúc dân cư thì đã có hai phần ba thành phố bị ô nhiễm hoàn toàn.

Nhưng “thần” kia vẫn đứng ở đây.

Tính tình của đội trưởng tốt như thế sao?

Ầm ầm!

Ngay lúc ấy, bên dưới đống đổ nát của các tòa nhà chất cao như núi đó đột nhiên truyền đến tiếng va đập.

Tiếng va đập đó rất kịch liệt, giống như là động đất.

Không chỉ có những người có năng lực của tiểu đội liên hợp ngẩng đầu lên nhìn. Mà “thần” đang đứng dưới ánh trăng máu cũng di chuyển sau con mắt nhìn về phía dưới ngọn núi này.

Ở bên dưới ngọn “núi” không thể có người còn sống sót này, nó lại cảm thấy sóng tinh thần dao động mãnh liệt.

Ầm ầm!

Tiếng rung động dữ dội lại một lần nữa vang lên.

Đồng thời, từ một vị trí nào đó của ngọn núi chất đầy đống đổ nát này đang sụp đổ xuống nhanh chóng, giống như xuất hiện một lỗ đen ở phía dưới.

“Đùng..”

Không khí xung quanh “thần” bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, giống như nước đang sôi.

Vô số những xúc tu thô to như mãng xà kéo vươn ra bên ngoài, trườn qua mặt đất trống rỗng rồi xuyên qua bảy tám tòa nhà giống như xuyên qua đậu hũ, sau đó giơ cao lên nhấc bổng những tòa nhà đấy lên trên cao.

Sau đó hung hăng đập xuống vị trí đang đổ sụp kia.

Rầm! Rầm!

Áp lực cực kỳ lớn dồn nén trong không khí, những tòa nhà bị xâu lại thành chuỗi ở trên xúc tu va chạm với nhau phát ra âm thanh khiến da đầu người ta tê dại.

Nhưng cũng ngay tại lúc một chuỗi nhà cao tầng sắp đập đến núi đất đá đổ nát thì sự rung động dữ dội lại xuất hiện lần nữa.

Ở chỗ đang sụp đổ với tốc độ rất nhanh kia có một cái bóng màu đen nồng đậm dần dần dâng lên.

Cái bóng dường như trở thành thực chất, không còn là loại bóng mờ xuất hiện do ánh sáng bị cản trở nữa mà là một loại hạt thực chất rất nhỏ màu đen đang rung động kịch liệt dâng lên từ ngọn “núi”, giống hệt như nham thạch màu đen được tích trữ thật lâu để rồi phun trào như núi lửa.

“Bốp”

Trong chốc lát, cái bóng dâng lên, đón lấy một chuỗi tòa nhà và xúc tu.

Trong nháy mắt, tất cả kiến trúc vỡ nát ra thành từng đoạn trở thành những mảnh đất đá xen lẫn cốt thép rơi lả tả xuống bốn phía giống như mưa sao băng.

Ngay sau đó, xúc tu kia cũng đứt thành từng đoạn liên tiếp, mùi tanh hôi của máu tươi hòa với mưa sao băng rơi đầy mặt đất.

Sáu con mắt của “thần” đồng thời híp lại nhìn chằm chằm xuống dưới.

Ở chỗ xa xa, vẻ mặt của tất cả mọi người trong tiểu đội liên hợp đều cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Nhất là Hạ Trùng đã nhón mũi chân lên theo bản năng.

Dưới cơn mưa đất đá và máu tươi tanh hôi đang rơi lã chã xuống mặt đất, Lục Tân chui lên từ đống đổ nát kia.

Trong ngực của anh ôm một cô bé mặc đồ trắng.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, chỉ là dường như có thêm một chút đồ vật.

"Lộc cộc. . ."

“Thần” hơi cúi đầu, sáu con mắt của nó nhìn thẳng vào Lục Tân.

Đồng thời cũng trong giây phút đó, Lục Tân từ từ ngẩng đầu, ngước nhìn “thần” có cơ thể cao hơn cả thành phố này.

Ánh mắt của bọn họ va chạm với nhau, ngay lập tức có những gợn sóng trong không khí lan tràn về bốn phía.

So sánh với lúc ở trong phòng thí nghiệm thì trùng kích tinh thần của “thần” kia đã mạnh hơn gấp mấy chục lần.

Trong nháy mắt lực trùng kích tinh thần mạnh mẽ xông đến, cơ thể của Lục Tân hơi không vững vàng mà bị trượt về phía sau.

Nhưng anh chỉ trượt đi khoảng một mét thì dậm mạnh chân về phía sau, dẫm lên một tấm bê-tông vững chắc.

Tấm bê-tông lặng lẽ xuất hiện một vết rạn hình mạng nhện. Nhưng cơ thể của Lục Tân lại rất vững vàng, anh híp mắt nhìn thẳng vào “thần”.

Giống như nhận được sự khiêu khích nên cơ thể máu thịt khổng lồ đột nhiên co rút lại thật nhanh, ngay sau đó lập tức dãn ra. Theo đó, một lực trùng kích tinh thần mạnh mẽ đến mức không thể nào tả nổi xông đến như thủy triều dâng.

Sau đó, tất cả mảnh vỡ của những công trình kiến trúc xung quanh đồng thời bị lún xuống khoảng nửa mét.

Dụng cụ đo lường tinh thần có hình dạng giống với đồng hồ ở trên tay Lục Tân có ánh sáng đỏ lé lên kịch liệt, con số trở nên hỗn loạn.

Loại trùng kích tinh thần này đã ảnh hưởng đến hoạt động của nó.

Tuy nhiên, trong lúc trùng kích tinh thần xông đến bên người Lục Tân thì cái bóng dưới chân anh co vào một mảng lớn.

Giống như xung quanh có những ánh đèn sáng lên, làm cái bóng co lại thành một cục nhỏ xíu.

Ở chính giữa cái bóng có một bóng đen hình thù kỳ lạ đang nổi lên, giống như ác quỷ đang chui ra từ địa ngục. Nó vừa nổi lên những cái bóng màu đen bên cạnh không ngừng tụ lại trên người của nó, khiến cơ thể của nó càng trở nên to lớn, chắc chắn hơn.

Phần phật.

Trùng kích tinh thần lao đến trên người cái bóng, sau đó chia thành hai hướng lao nhanh ra ngoài.

Từ cái bóng trước mặt Lục Tân xuất hiện một dấu vết hình chữ “V” rất sâu trên mặt đất.

“Bộp”

Chỉ có một cục đá nhỏ bị trùng kích tinh thần cuốn theo, bay như một viên đạn bắn về phía cô bé ở trong ngực Lục Tân.

Lục Tân đưa tay bắt lấy viên đá nhỏ này trong lòng bàn tay.

"Quả nhiên cha vẫn không hiểu thế nào là bảo vệ…”

Lục Tân bóp nát viên đá nhỏ này, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía cái bóng màu đen.

"A a a. . ."

Cái bóng màu đen cái bóng phát ra tiếng cười trống rỗng đồng thời lại khiến người ta run sợ, vừa khinh thường vừa hưng phấn và tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận