Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 792: Địa ngục màu đỏ sậm (1)

“Dưới sự thúc đẩy của năng lực từ Oa Oa, mà dòng chảy tinh thần hỗn loạn bên trong thị trấn Vui Vẻ sẽ đổ ào về phía Tây, cũng chính là nơi mà chúng ta đang đứng. Chúng ta không thể để mặc sức mạnh tinh thần khủng khiếp như vậy đổ về nơi khác. Bởi vì cho dù là nơi nào cũng sẽ gặp vấn đề vì dòng chảy tinh thần đáng sợ này, thậm chí nó còn có thể khiến người dân trong thành phố xuất hiện hiện tượng mất khống chế tập thể…”

Chạy xuyên qua những địa điểm tụ tập vũ trang lúc trước, nhưng họ vẫn không hề dừng lại, vẫn băng băng chạy về trước.

Không ai dám lơ là chút nào.

Ở một mức độ nào đó, thì tình hình lần này tương đương với việc biến vùng cấm cấp S thị trấn Vui Vẻ thành một quả bom.

Phóng xạ tinh thần mạnh khủng khiếp này có thể làm ảnh hưởng năng lực, cũng có thể đập nát cả xe và người bọn họ.

Lại thêm nữa, sau khi người bình thường và những người có năng lực dưới giai đoạn hai bị sức mạnh phóng xạ tinh thần mạnh như vậy bao phủ sẽ lập tức xảy ra ảo giác, mất cân bằng cảm xúc, cơ thể sẽ xuất hiện đủ mầm bệnh. Nói cho dễ hình dung thì đó là vì sức mạnh tinh thần tác động vào sẽ khiến con người bị mất khống chế.

“Cần phải chạy xa ít nhất ba mươi ki-lô-mét trước khi nó đuổi kịp chúng ta…”

Trần Tinh điều khiển xe máy cúi thấp người, đạp ga hết mức.

Cô ta không phải người có năng lực hệ Người Nhện, nhưng bằng bản lĩnh nhanh nhẹn và chiếc xe máy linh hoạt giúp cô ta miễn cưỡng đuổi kịp Bích Hổ.

Tuy rằng nhường xe máy cho Bích Hổ mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vì có Hùng Hài Tử nên Bích Hổ nhất định phải điều khiển chiếc ô tô kia, lúc này mới có thể bảo đảm tỉ lệ giữ được mạng sống của họ ở mức cao nhất dưới ảnh hưởng của dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia.

“Rào rào…”

Dòng chạy tinh thần màu đỏ sẫm đã lan tràn ào ào đến đây…

Rất nhanh nó đã càn quét lán trại tập kết mà lực lượng vũ trang đã để lại lúc trước cùng với những chiếc xe và đủ loại vũ khí của bọn họ.

Nhìn thì cứ như không có thứ gì lan đến đây, nhưng dưới sức ép nặng nề, tất cả những chiếc xe bằng thủy tinh đều xuất hiện những hoa văn hình mạng nhện, sau đó lập tức nổ tung, còn lưới sắt lại bị một sức mạnh vô hình nào đó vặn thành bánh quai chèo.

“Tích tích tích…”

Vô số hệ thống báo động liều mạng kêu vang, tiếng ồn hòa trộn vào nhau inh tai.

Ngay khi tiếng ồn ào này vang lên, nó đã lập tức bị dòng chảy tinh thần khổng lồ bao phủ, cắt đứt tiếng vang.

“May mắn là đơn binh và Oa Oa đã dẫn lực lượng vũ trang ở xung quanh đây đi trước rồi…”

“Còn nếu không có lẽ bây giờ chúng ta đã nhìn thấy từng đám từng đám người trở nên cực kỳ điên cuồng…”

Trần Tinh nhìn thấy khung cảnh doanh trại đã bị dòng chảy tinh thần hỗn loạn màu đỏ sậm nghiền ép nát bấy, cô ta cảm thấy da đầu tê rần.

“Tổ trưởng, chạy ra bên ngoài hơn ba mươi ki-lô-mét có ổn không?”

Trong kênh trò chuyện vang lên giọng rên rỉ của Bích Hổ: “Cái thứ đồ này trông không có vẻ như ra ngoài ba mươi ki-lô-mét là sẽ ổn đâu…”

“Này là do giáo sư Bạch nói, cho nên cứ chạy trốn đến vị trí đã định rồi nói tiếp…”

Trần Tinh cắn chặt răng, rồi chợt bị một luồng gió mạnh thổi đến phải ngậm chặt miệng lại.

Thật ra cô ta cũng không biết kế hoạch hoàn chỉnh.

Bởi vì thời gian quá gấp, cho dù là cô ta cũng chỉ có thể giúp giáo sư Bạch truyền đạt sơ kế hoạch tác chiến đến Lục Tân, sau đó lập tức lùi lại, mà lúc này, dòng chảy tinh thần khổng lồ kia đã lan tràn ra bên ngoài, đã gây ảnh hưởng đến việc nhận tín hiệu.

Cô ta cũng không có cách nhận được bất kỳ tin tức nào.

Điều duy nhất có thể làm lúc này đó là chấp hành tốt mệnh lệnh mà mình đã nhận được.

“Ầm ầm ầm !”

Vào lúc dòng chảy tinh thần hỗn loạn phía sau đã vọt đến cách đám người Trần Tinh một trăm mét, các cô đã trốn đi được khoảng mười ki-lô-mét .

Từ xa đã có thể nhìn thấy một vài bóng người thưa thớt đang đứng trên vùng đất hoang vu, đây đều là những nhân viên vũ trang ở điểm tập kết đã được Lục Tân và Oa Oa dẫn dắt rời từ đầu, nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng tương đối nặng, hoặc là cơ thể suy yếu mà khoảng cách họ di chuyển không tính là quá xa.

Nơi bọn họ chạy đến đã bị làn sóng sức mạnh gây ảnh hưởng.

Lúc Lục Tân và Oa Oa dẫn bọn họ chạy như điên trên đường cũng đã xuất hiện ảnh hưởng.

Cho dù sau đó Oa Oa đeo kính áp tròng lên, mặc quần áo bảo vệ ngăn cản sức mạnh của cô bé, nhưng theo quán tính, nhưng người này vẫn sẽ chạy về phía trước theo bản năng, giống như truy đuổi một thứ gì đã mất nhưng không muốn từ bỏ giấc mộng.

Có rất nhiều người sau khi được dẫn dắt rời đi đã tỉnh lại ngoài vùng hoang dã, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Dù trong lòng còn mơ hồ nhưng vẫn rời khỏi vùng hoang dã này theo bản năng.

Nhưng những người có dục vọng và chấp niệm với “bảo tàng” quá sâu, thì càng không nỡ rời khỏi vùng đất hoang dã này.

Thậm chí còn có một bộ phận người sau khi xác định không đuổi kịp Oa Oa, trong lòng vẫn không chịu từ bỏ, lại quay đầu chạy về thị trấn Vui Vẻ một lần nữa.

Lúc này, người bị dòng chảy tinh thần hỗn loạn bao phủ đầu tiên chính là bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận