Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 489: Thông báo khẩn cấp (2)

"Anh đơn binh, tình thế vô cùng cấp bách."

Hàn Băng bảo Lục Tân kiên trì đợi cô ấy năm phút, đừng cúp điện thoại, trong cả quá trình cô ấy đang bận rộn, càng không được thu máy thu tín hiệu vào, bằng không thì rất có thể người đang ở trong vùng hoang dã như Lục Tân đây sẽ lập tức bị mất liên hệ.

Năm phút sau, giọng nói của cô ấy lại vang lên:

"Đứng trước chuyện này, chúng ta sẽ đặt ra một kế hoạch ứng đối thật cẩn thận, nhưng mà bây giờ, tôi cần anh đơn binh làm một chuyện."

Lục Tân nghe thấy cách nói của cô ấy nghiêm trọng, anh cũng căng thẳng, nói: "Cái gì?"

Hàn Băng nói: "Lập tức dẫn đầu cái đoàn xe kia rời khỏi thị trấn Bạch Tháp, càng xa càng tốt, dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến thành phố trung tâm."

Lục Tân hơi nhíu mày, hỏi: "Vì sao chứ?"

Hàn Băng nói: "Mặc dù, bây giờ chúng ta vẫn còn chưa có cách nào biết được cụ thể đó là thí nghiệm gì, nhưng có thể tiến hành thí nghiệm khổng lồ như vậy, thậm chí còn khống chế được hơn 200 kẻ điên, nhất định là thế lực rất có năng lực và vô cùng mạnh mẽ, nhất định sẽ nhận được tin tức vật thí nghiệm của họ bị huỷ trong thời gian nhanh nhất. Bọn họ chỉ có hai lựa chọn: Một là Tiêu diệt dấu vết, tiêu hủy chứng cứ; Hai là Giết người diệt khẩu!"

"Loại thí nghiệm cấm kỵ thế này, nằm rõ ràng trong văn bản quy định cấm của liên minh đó."

"Cho dù thế lực tiến hành loại thí nghiệm này có mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng sẽ không hy vọng sẽ có người phát hiện được chuyện này."

"Thậm chí, tôi còn nghi ngờ nếu anh đơn binh với đoàn xe kia không rời đi, vậy các người có thể sẽ bị đạn bắn vào đầu bất cứ lúc nào đấy."

Lục Tân lập tức cảnh giác, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút.

Có một tia sáng trắng xẹt qua phía chân trời...

... Cũng may, đó chỉ là sao băng.

Anh ý thức được, có lẽ là bản thân anh đã coi thường chuyện này rồi.

Anh không hề nghĩ đến mấy chuyện đạn dược này...

"Được, tôi hiểu rồi."

Lục Tân gật đầu đồng ý, cũng đã hẹn xong thời gian nói chuyện lại vào lần tiếp theo, anh lập tức trở về trại.

"Anh Tiểu Lục, ăn một chút gì đó đi, gắp cho anh một khối thịt lớn này..."

Tiểu Chu bưng cái xong inox nhỏ, trông mong chờ đợi Lục Tân đến, lão Chu cũng đã lấy ra những vật trân quý mà lão Bạch làm.

"Không có thời gian ăn đâu, nhanh dọn vào đi."

Lục Tân nói với bọn họ một câu, sau đó vội vã đi đến trước lều của Đầu xe Cao Đình, kéo rèm ra.

Bên trong, Cao Đình đang cầm cồn i-ốt tự bôi lên vai cho mình lắp bắp kinh hãi, cô ta vô thức kéo cổ áo lại rồi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nhưng Lục Tân lại tự nghĩ trong lòng rằng tôi chưa nhìn thấy gì cả, ngoài miệng thì chỉ sốt ruột nói: "Bây giờ, lập tức tổ chức đội xe lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất để đến thành phố trung tâm, đến một nơi có nhiều người như nơi đó, có thể mới đảm bảo được sự an toàn cho chúng ta."

Xa Đầu Cao Đình sửng sốt một chút, mới nói: "Ý của anh là..."

Lục Tân nhẹ gật đầu với cô ta rồi kéo rèm lại.

Trong lều vải, sắc mặt của Cao Đình đột nhiên thay đổi, rồi chợt chui ra khỏi rèm.

"Bí bo..."

Tiếng cười khẩn cấp vang lên, toàn đội xe, bỗng nhiên rơi vào trong một mảng hỗn loạn.

"Sao có thể chứ, anh ta mới đi ra ngoài hai ngày..."

"Cho dù có tồn tại một cái phòng thí nghiệm như thế này, chẳng lẽ lại không biết làm công tác giữ bí mật lại để cho người ta dễ dàng phát hiện như vậy sao?"

Đồng thời, nhân viên công tác đang cực khổ tăng ca ở trong văn phòng bị bừng tỉnh trong đêm, cũng gấp gáp chạy đến, còn có cả bộ trưởng Thẩm và ông Tô bị chuyện của Hải Thượng Quốc khiến cho sứt đầu mẻ trán nữa.

Nghe tiếng gầm nhẹ của bộ trưởng Thẩm, Hàn Băng vừa lật báo cáo khẩn cấp cười cười với giáo sư Bạch, nói:

"Có lẽ không phải là đối phương không cẩn thận, chỉ là cho dù có cẩn thận thế nào cũng sẽ bị phát hiện mà thôi."

"Dựa vào thân phận của anh đơn binh mà nói, phát hiện những thứ này, nói trên logic thần bí nào đó, không phải rất hợp tình hợp lý sao?"

"Việc khẩn cấp trước mắt, là bảo anh đơn binh và đội xe chứng kiến chuyện này chạy đến thành phố trung tâm."

"Lúc đầu, để bọn họ quay về Thanh Cảng để nhận được bảo vệ mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng bây giờ, khoảng cách giữa bọn họ đến thành phố trung tâm đã gần hơn Thanh Cảng một chút, hơn nữa, con đường trở lại hoang dã là những vùng hoang dã lớn, xung quanh thành phố trung thâm thì có một số lượng điểm tụ tập lớn và thành phố vệ tinh, bọn họ có thể tiến vào khu nhiều người nhanh hơn, như vậy cũng càng dễ khiến cho thế lực sau lưng sợ ném chuột vỡ bình."

"Vấn đề nằm ở chỗ, chỉ sợ nhân viên xử lý chuyện ở thành phố trung tâm hoàn toàn không thể xử lý được loại chuyện lớn như thế này."

"Không sao, chúng ta có thể cân nhắc tổ chức một nhóm nhân viên chi viện đến đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận