Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1019: Người tố giác (2)

Ở chỗ sâu nhất của ký ức, Lục Tân và một nhóm trẻ em trốn ra khỏi nhà ở tập thể được canh gác cẩn mật vào ban đêm, khi đèn đột ngột bật sáng cùng lúc, một hàng người cầm súng nhắm vào họ, cô gái này thì ở phía sau cười vui vẻ.

Trái tim Lục Tân đột nhiên đập dữ dội, trong đầu tràn ngập cảm xúc kỳ lạ.

"Năm đó…"

Anh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng giọng anh không khỏi run khi cất tiếng: "Năm đó là cô đã bán đứng chúng tôi?"

"Ha ha ha..."

Diệp Tuyết đột nhiên bật cười khi nghe những lời của Lục Tân, như thể vừa nghe thấy một lời nói đùa nào đó.

"Ừm..."

Cô ấy liên tục gật đầu, cười nói: "Tuy rằng đó chỉ là ý tưởng tùy hứng của trẻ con, thậm chí không phải là kế hoạch."

"Nhưng mà, quả thực là tôi đã tố giác."

Cô ấy vậy mà lại cười rất vui vẻ: "Vừa nghĩ đến bộ dạng các người nghiêm túc thảo luận về cách trốn khỏi cô nhi viện, tôi đã cảm thấy buồn cười. Nhất là khi các người tìm tôi bàn bạc, thậm chí sau mỗi quyết định, còn phải móc ngoéo với nhau đảm bảo rằng không tiết lộ tin tức, tôi lại càng khó nhịn được cười. Lúc đó, tôi thật sự rất muốn được nhìn thấy bộ dạng bị bắt của các người..."

"Cuối cùng nó đã không làm tôi thất vọng."

"Khi các người bị đám người lớn cầm súng chĩa vào, tôi quả thực, quả thực cảm thấy đó là điều thú vị nhất trên thế giới này..."

"Rắc rối lớn rồi..."

"Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?"

Cha nhìn chằm chằm Lục Tân đang đứng trên đống đổ nát của tòa nhà hành chính ở đằng xa, dường như cảm nhận được điều gì đó.

Ông kinh hãi đến cực điểm, cơ thể hiện lên những gợn sóng ngoằn ngoèo dày đặc như răng cưa, giống như bị cảm xúc tức giận trên người Lục Tân ảnh hưởng, thậm chí đã không thể dùng bóng đen để giữ thân thể ổn định.

Trên mặt mẹ cũng ẩn hiện vẻ nghi hoặc: "Ngay cả tôi cũng không rõ..."

"Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ai đã sai khiến cô ta..."

Diệp Tuyết vẫn cười, nụ cười suồng sã, vui vẻ lạ thường.

Cô ấy cười càng vui bao nhiêu thì Lục Tân càng đau khổ bấy nhiêu.

Từ rất lâu đã không có cảm giác như vậy, cứ như thể mỗi tấc thịt trên cơ thể đang bị xé ra.

Nếu mọi cơn đau đều đến từ cơ thể, thì thật là tốt biết bao?

Biểu cảm trên mặt anh hiện lên theo sự căm phẫn trong lòng. Anh nhìn chằm chằm cô gái đó. Cho dù trong lòng có muôn vàn ý nghĩ muốn xé nát cô ta, nhưng anh vẫn muốn hỏi cô ta: "Cô cho rằng buồn cười, nhưng khi đó, những đứa trẻ đó đều rất nghiêm túc..."

"Rõ ràng mọi người cùng nhau lớn lên, để bảo vệ lẫn nhau mới có ước hẹn trốn đi. Nhưng cô lại muốn làm hại họ?"

Nhưng anh có không hỏi ra, anh chỉ có thể hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất một cách khó khăn:

"Cô vì muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ đến buồn cười của họ, kết quả lại trở thành dáng vẻ đó..."

"Vậy cô, sau này có từng hối hận không?"

Nụ cười trên mặt Diệp Tuyết biến mất, cô ta nhìn Lục Tân có hơi lạnh lùng nham hiểm, nhẹ nhàng gật đầu: "Có."

Trên mặt Lục Tân dường như có chút trống rỗng.

Sau đó thì nghe cô ta chậm rãi nói: "Điều tôi hối hận là không cân nhắc đến con quái vật anh..."

"Tôi không ngờ anh lại chơi trò đó nghiêm túc đến vậy!"

Vừa nói, biểu cảm trên mặt cô ta đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng. Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Tân và nói:

"Nếu tôi biết điều này sớm hơn, đáng lẽ ra tôi nên trốn vào người con bé chạy rất nhanh đó, sau đó lại tố giác..."

"Cô ta là bạn thân nhất của anh không phải sao?"

"Tôi đã hối hận suốt thời gian qua. Nếu khi đó anh nhìn thấy cô ta tố giác, biểu cảm nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, đúng chứ?"

"Ong..."

Biểu cảm của Lục Tân lập tức méo mó đến cực điểm.

Trong đầu hiện lên những ảo giác thính giác nghiêm trọng, hơn nữa mọi âm thanh còn cùng lúc đổ dồn vào tâm trí.

Anh đột nhiên mặc kệ tất cả, cơ thể chợt hướng về phía trước, trường lực vặn vẹo mạnh mẽ trở thành tăng lực tốc độ cho anh.

Để lại một loạt dư ảnh, trong nháy mắt xuyên qua không gian hai mươi, ba mươi mét, lao thẳng tới trước mặt Diệp Tuyết.

Anh nắm chặt nắm đấm, đấm vào mặt cô ta một cách hung tợn, kèm theo loại tức giận muốn đánh nát cô ta.

"Xẹt!"

Nhưng khi cú đấm sắp đánh vào mũi Diệp Tuyết thì ngừng lại.

Bởi vì phía trước nắm đấm chỉ còn lại vẻ mặt ngây ngô sợ hãi của một cô bé, người phụ nữ đó đã biến mất.

"Tại sao anh chỉ còn lại sự thô bạo?"

Ngữ điệu và giọng nói của Số Bảy vang lên từ miệng một cư dân nằm sấp cách đó bảy, mét tám.

Người đàn ông đó đang gắng sức ngẩng đầu, lộ ra biểu cảm khiến Lục Tân vừa quen vừa chán ghét: "Anh quên tôi là Hệ âm hồn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận