Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1451: Quyền hành của cha (2)

“Hai trăm triệu không thấp…”

Tiến sĩ An có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có vẻ cô ta cũng không ngờ là mẹ sẽ xuất hiện cản trở vào đúng lúc này.

Trên mặt mang theo nụ cười vừa lễ phép vừa kiên nhẫn, cô ta nói với mẹ: “Thế thì số tiền thù lao thế nào mới có thể khiến bà hài lòng đây?”

“Chúng tôi không quan tâm đến việc có tiền hay không.”

Mẹ khẽ cười, nói: “Viện nghiên cứu hẳn nên bỏ ra vật có giá trị hơn chứ.”

Tiến sĩ An ngơ ngẩn: “Đó là tôi à?”

Mẹ cũng ngẩn ra, sau đó chẳng thèm nể mặt gì mà lắc đầu: “Giá trị của cô không lớn đến vậy…”

Sắc mặt của tiến sĩ An có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Vậy hai người muốn gì?”

Mẹ không đáp, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài chỉ có gió đêm, mặc dù những lời mà tiến sĩ An đã nói trước đó khiến người ta rất dễ sinh ra liên tưởng nhưng Thanh Cảng cũng biết, những gì mà cô và Lục Tân hẳn là sẽ cực kỳ quan trọng nên ngay cả binh lính bình thường vẫn tuần tra ở khu vực này cũng đã bị điều đi.

Trong phạm vi trăm mét bên ngoài lều của Lục Tân chỉ có bóng đêm dày đặc, cùng với cha đang núp trong màn đêm…

Bóng người màu đen đang đứng bên ngoài căn cứ, cười lạnh quan sát tất cả.

Bất kể là trong căn cứ hay bên ngoài căn cứ, những sinh vật thần bí cũng đều phải run lẩy bẩy, sợ hãi không thôi.

Sắc mặt của tiến sĩ An bỗng nhiên thay đổi, có chút nghiêm túc

“Chuyện này là không thể!”

Cô ta bỗng nhiên mở miệng, lời nói như chém đinh chặt sắt.

“Nhất định phải được!”

Mẹ cũng nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta, cuộc đối chọi vô cùng gay gắt, không ai nhường ai.

Tiến sĩ An dần dần nhíu mày, trông có vẻ rất buồn bực: “Rõ ràng là chuyện có lợi với tất cả mọi người, tại sao phải thừa dịp cháy nhà hôi của?”

“Bởi vì các cô cũng không có năng lực để giải quyết tất cả vấn đề.”

Mẹ nhẹ giọng nói: “Nếu đã không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, tại sao phải nắm chặt tất cả những thứ đó ở trong tay?”

Tiến sĩ An không nói gì, chỉ nhìn mẹ.

Ánh mắt của hai người phụ nữ đối chọi lẫn nhau, tựa như đang lâm vào một cuộc chiến tranh trong yên lặng.

Nhưng cuối cùng vẫn là tiến sĩ An bại trận, có lẽ chính cô cũng biết, mình thật sự không hề có quyền chủ động.

Vì vậy, cô miễn cưỡng lấy ra một viên kẹo mềm màu đỏ rồi nhét vào trong miệng, một lát sau mới chậm rãi đứng dậy.

Lấy chiếc kính không gọng trên mặt mình xuống như thể không muốn nhìn thấy mẹ nữa, cô ta trực tiếp nói với Lục Tân: “Vấn đề này quá nghiêm trọng, tôi không thể tự mình hứa hẹn, vì vậy tôi cần một chút thời gian để tạm thời liên lạc với viện nghiên cứu.”

Nói xong, cô ta đi ra khỏi lều vải.

Có thể thấy bóng lưng của cô đang khẽ run lên, tựa như đang run lên vì tức giận.

Mà Lục Tân thì lại có chút nghi ngờ nhìn về phía mẹ, sau đó liền trông thấy trên mặt mẹ đang lộ ra biểu cảm của người chiến thắng.

“Mẹ đòi cái gì với cô ta vậy?”

Mẹ nhẹ nhàng hắng giọng, trên mặt nở nụ cười thần bí, nói: “Là đồ của người nhà chúng ta.”

“Người nhà?”

Lục Tân hơi ngẩn ra, bỗng nhiên phát hiện, tiếng gió bên ngoài lều đã biến mất.

Trong bóng tối dường như đang có một sức mạnh nào đó gắt gao theo dõi bọn họ.

Lục Tân chợt hiểu ra, dù có là sắc mặt hay trong lòng thì cũng đều vô cùng khiếp sợ: “Là cha…”

“Đúng vậy.”

Mẹ nhẹ nhàng gật đầu: “Quyền hành của ông ấy, cùng với tôn danh của ông ấy…”

“Đây chính là thời điểm để giúp ông ấy lấy lại chúng.”

“Bởi vì bây giờ, thứ chúng ta cần không còn là một người đầu bếp nhát như chuột…”

“Mà là…”

Bên ngoài lều, trong bóng tối, bóng dáng ẩn sâu trong bóng tối đang run rẩy kịch liệt, căng thẳng đến cực điểm.

“Được, tôi đồng ý với bà.”

Vào lúc ấy, vải rèm của chiếc lều lại bị vén lên, tiến sĩ An trở về nhanh hơn tưởng tượng.

Trên mặt cô ta mang theo vẻ bất đắc dĩ, càng hơn nữa là vẻ sảng khoái và lanh lẹ sau khi đã đưa ra quyết định.

Đeo mắt kính lên, bình tĩnh nhìn mẹ, cô ta nói: “Đồ có thể trả lại cho người của bà, vậy nhưng cũng có vài điều kiện.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lục Tân không khỏi thấy hơi căng thẳng.

Trên mặt mẹ vẫn nở nụ cười, khẽ gật đầu: “Cô nói đi.”

“Thứ nhất, tôi sẽ chỉ hướng dẫn cho một mình bà.”

Tiến sĩ An nói: “Mấy người phải tự đi, tự đem về, có thể lấy lại hay không hay có thể lấy lại bao nhiêu là chuyện của mấy người.”

Mẹ lộ vẻ không nằm ngoài dự đoán, sau khi cười một tiếng, bà nói: “Được thôi.”

“Thứ hai…”

Tiến sĩ An nói: “Tối đa chỉ có ba ngày, tôi sẽ ở căn cứ chờ mấy người, ba ngày sau, chúng ta sẽ phải lên đường.”

Mẹ mỉm cười gật đầu, nói: “Đủ rồi.”

Tiến sĩ An khẽ thở dài, nói: “Thứ ba…”

“Nếu có thể thì đừng quá liều mạng, chừa cho nhau chút đường sống…”

“Bởi vì thế giới này sẽ không chịu nổi việc vị Cùng Cực thứ hai biến mất đâu.”

Nghe xong, trên mặt mẹ không nhịn được lộ vẻ thần bí đắc ý, nhẹ giọng trả lời: “Tôi sẽ cố gắng!”

Tiến sĩ An khẽ thở dài rồi bỗng nhiên đi tới bên cạnh mẹ, ghé tai bà nói câu gì đó.

Lục Tân thấy hơi căng thẳng, cảm giác hai người phụ nữ này chắc chắn sẽ nói gì đó rất quan trọng.

Bên ngoài lều, thấy bên trong đã thỏa thuận với nhau xong xuôi, bóng người màu đen bỗng nhiên kích động đến điên cuồng, ngay cả ngọn gió lạnh thổi qua vùng hoang dã cùng phải run rẩy, dưới mặt trăng máu, bóng dáng cao lớn của cha quỳ ngồi dưới đất, cất tiếng cười to:

“Ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận