Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1055: Hạ Trùng thăng chức (1)

Mọi người xem, như vậy là đã giúp một người rồi....

Một người đàn ông có ước mơ luôn có thể truyền đạt trực tiếp đến nội tâm.

Sau khi trải qua cuộc trao đổi sâu sắc với Lục Tân và tự cổ vũ chính mình, Ngân Mao cũng dần khôi phục được sự nghiệp suy sút trước đây, thậm chí còn tìm cách đi lên để toàn bộ mọi người trên thế giới biết đến đậu hũ thúi Hắc Chiểu và bia mặn, đương nhiên rất nhiều khó khăn, ví dụ như trên người bây giờ chỉ có thể mua hai phần đậu hũ thúi...

Nhắc đến chuyện tiền bạc, Lục Tân quay trở lại bàn của mình.

Suy cho cùng cổ vũ chính là điều quan trọng nhất để người đó dấy lên ý chí chiến đấu, mặt khác đều là hư vô.

Khi quay lại bàn của mình, Lục Tân phát hiện Đàn Gia và Hồng Xà đều không thấy đâu.

Hàn Băng nhỏ giọng giải thích với Lục Tân: "Chúng tôi vẫn phải rời đi, không phải lúc nào Hồng Xà cũng có thể dùng năng lực lên người Đàn Gia. Nếu là trước kia, chỉ cần cô ấy rời đi thì một thời gian sau, những người bị cô ấy ảnh hưởng sẽ tự khỏi lại, nhưng tình huống này lại khác, Đàn Gia đang trải qua nỗi đau mất đi người thân nên đã xem Hồng Xà là nguồn cung cấp tình cảm duy nhất của mình. Nếu bỏ nó ra, chỉ sợ Đàn Gia sẽ sụp đổ mất."

Lục Tân nghe vậy có hơi lo lắng: "Vậy bọn họ định làm như thế nào?"

"Tôi đã từng bàn bạc chuyện này với Hồng Xà."

Hàn Băng nói, "Cô ấy quyết định phá giải ảnh hưởng trước đó, cho ông ấy một ít ám chỉ, khiến ông ấy ý thức được sơ hở của mối quan hệ giữa hai người. Như vậy Đàn Gia nhất định sẽ nghi ngờ về bản thân mình, nhưng ngược lại sẽ khiến ông ấy rơi vào trạng thái bối rối. Có lẽ, lúc ấy lý trí và cảm xúc sẽ cùng tồn tại, như vậy dù Hồng Xà có rời đi, ông ấy cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian dài..."

"Có lẽ chỉ cần ông ấy muốn, ông ấy vẫn sẽ xem Hồng Xà là con gái mình..."

Lục Tân nghe ra ý trọng điểm trong lời của Hàn Băng: chỉ cần ông ấy muốn mới có thể.

Anh bất đắc dĩ thở dài, nói: "Chỉ còn cách đó thôi sao?"

"Đúng vậy."

Hàn Băng bình tĩnh trả lời: "Cái chết của người thân ông ấy đã là kết cục đã định, ai cũng không thể thay đổi được."

"Thật ra nếu ông ấy có thể bỏ được hắc thảo, chiến đấu chống lại thành phố Hắc Chiểu, thậm chí hiến thân hết mình, đối với ông ấy mà nói cũng là một loại an ủi, chỉ tiếc đó chỉ là chuyện vô bổ, mà chuyện thứ hai, thành phố Hắc Chiểu đã không cần ông ấy làm như vậy đã."

"Dù sao chúng ta phải thừa nhận, thế giới này không phải chuyện gì sai cũng có cơ hội được ăn năn."

Không hổ là cô gái từng theo học giáo sư Bạch...

Lục Tân nghĩ trong lòng, Hàn Băng nói rất nghiêm túc, danh ngôn danh nhân nói rất lưu loát.

Nghĩ kỹ lại, đây quả thực là trường hợp của Đàn Gia.

Ông ấy có thể làm gì khác nữa sao?

Khi ông ấy trở về ngôi nhà được lắp đặt hệ thống an ninh cao cấp, có thể đảm bảo kẻ thù có tìm thấy ông cũng không làm tổn thương người thân, nhưng lại phát hiện ra rằng những người trong gia đình đã bị giết vì chính ông ấy. Đâu ai biết trong giây phút đó cảm xúc trong người ông ta là gì, chỉ có thể thấy ông ấy phát điên rồi, muốn làm gì đó, cố gắng hết sức, muốn bù lại chút gì đó....

Lục Tân rất vui khi giúp đỡ người khác, nhưng anh biết những chuyện này mình không thể giúp được.

Mẹ của anh nói học một việc gì đó rất đơn giản, chỉ cần làm tốt việc đó.

Trước đây, anh rất ít khi chủ động làm việc đó.

Hiện tại anh hiểu rằng làm người phải dũng cảm là chính mình, dũng cảm thể hiện bản thân và làm điều gì đó.

Đương nhiên, điều kiện tiền đề là phải biết đúng sai.

Nói cách khác, nếu làm sai chuyện gì đó phải trả một cái giá rất đắt, giống như Đàn Gia.

Quay đầu nhìn lại, Bích Hồ bắt một tiểu đệ say xỉn bên phía Đàn Gia nói chuyện rất vui vẻ, dường như đang nói đến vấn đề hai bên rất hợp ý, càng trò chuyện càng gần, sắp hôn nhau đến nơi, xem ra đã tìm chỗ hẹn lát nữa.

Sau khi Hàn Băng giải thích với mình, cô vừa uống nước vừa tô tô vẽ vẽ trên bút ký.

Để giữ lúc nào cũng tỉnh táo, kể cả lúc thư giãn hay như lúc thế này, cô ấy chỉ uống một cốc bia và không đụng đến bất cứ thứ gì khác.

Lục Tân ngồi bên cạnh có chút buồn chán, vươn đầu liếc nhìn nội dung trong sổ tay của cô ấy, chỉ thấy trên đó hình như là một số chi tiết về đợt dọn dẹp ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu, đều là để chuẩn bị báo cáo thông tin.

Không chỉ có kết quả điều tra chi tiết mà còn ghi rõ nhiệm vụ và đóng góp của từng người trong nhiệm vụ dọn dẹp.

Ừ, bản thân anh là người đầu tiên.

Hồng Xà đứng thứ hai.

Bích Hổ là phó đội trưởng đương nhiên được xếp thứ ba, nhưng cô ấy không xếp mình vào...

Nhưng mà....

Nhìn thấy Bích Hổ là phó đội trưởng lần này, còn đứng thứ ba, đột nhiên Lục Tân cảm giác có gì đó không đúng.

Dường như có điều gì đó mà mình đã xem nhẹ....

Anh cau mày, nghiêm túc nghĩ lại rồi lại thả lỏng.

Không có gì không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận