Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1471: Thời khắc sợ hãi quay lại (2)

"Chó nhà có tang, kéo dài hơi tàn, lén lén lút lút..."

Tiểu trấn nơi bờ biển âm u, trong giáo đường yên ắng đến vắng lặng, cha đeo chiếc mặt nạ màu đen kia.

Bắt đầu từ khi mặt nạ được đeo lên mặt hắn một lần nữa, dường như có vô số thay đổi xuất hiện ở trên người hắn.

Những cái bóng to lớn không chịu sự kiểm soát, từ đầu đến cuối luôn không ngừng cuộn trào hết đợt này đến đợt khác, bỗng nhiên trở nên ôn hoà. Nhẹ nhàng bay xuống dưới chân hắn, từng tiếng nói ngắt quãng vừa lộn xộn vừa thần bí ngập tràn bên trong giáo đường.

Chỉ trong một nháy mắt như vậy, cảm giác sợ hãi mất đi sự khống chế, lan tràn đến từng ngóc ngách hẻo lánh nhất.

Nhưng ngay sau đó, tất cả cảm giác sợ hãi hoàn toàn biến mất, như thể bị giấu đi, trốn vào sâu trong góc tối.

Lục Tân nhìn thấy, cái bóng của cha càng ngày càng cao to hơn.

Không chỉ trở nên cao lớn, mà còn trở nên chân thực hơn bao giờ hết, chỉ có hắc ám như những sợi tơ lụa, lúc nào cũng khẽ lay động xung quanh người.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ đó.

Nhưng bóng dáng của mẹ lại giống như hơi bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng run rẩy một chút.

Vừa nãy em gái còn không nghe lời, chạy tới chạy lui trong giáo đường, tìm kiếm thứ gì đó, lúc này đã bị dọa , trốn sau lưng Lục Tân, lấy Lục Tân che chắn cho mình, chỉ thi thoảng nhô đầu ra nhìn cha một chút, sau đó lại bị dọa nhanh chóng rụt đầu về...

Trong giây phút này, cha lại chỉ chậm rãi thì thào.

Hắn nói rất nhiều từ ngữ khác lạ, giống như đang tự giễu, lại giống như đang quay về nơi cũ.

Trong cơ thể hắc ám của hắn, theo những từ ngữ này mở lối, sự lạnh lẽo u ám đến mức cuồng dại chổng chất lên nhau càng ngày càng mãnh liệt.

"Ta trở về rồi..."

Giọng nói trong miệng cha bất chợt đề cao, chấn động khiến giáo đường cong vẹo.

Đột nhiên những hàng nến trước mặt tượng thần phụt tắt, toàn bộ giáo đường đều trở nên âm u vô cùng.

"Vậy ngươi có biết..."

Cha chợt nhìn về phía lão già mù quay lưng về phía hắn, ngọn lửa tức giận bừng bừng cháy lên:

"Sau khi ta trở về, chuyện đầu tiên mà ta làm là gì không?"

Ngay lúc tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên, cha chợt kéo dài cơ thể của mình.

Lúc đó, thân hình cao lớn như muốn đẩy nứt toàn bộ giáo đường.

Tiếng nói mớ không nghe rõ hàm ý cụ thể, điên cuồng, hỗn loạn không dứt lập tức lan tràn toàn bộ không gian.

Hệt như cơn ác mộng ập xuống, cơ thể của cha chợt lao nhanh về phía trước.

Dưới chiếc mặt nạ màu đen, ánh mắt đỏ như máu, giống như chất chứa cả địa ngục trong đó, chỉ trong tích tắc đã lao đến lão nhân đưa lưng về phía hắn đang đứng ở đằng sau.

Sau đó cánh tay giơ lên cao, một bóng dáng có hình cưa điện đầy dữ tợn xuất hiện trong tay hắn.

Răng cưa sắc bén giống như răng nanh, chuyển động điên cuồng, vung tới đầu lão nhân...

Lão nhân vẫn không nhúc nhích.

Dù cho chiếc răng cưa to lớn vô cùng đáng sợ kia như sắp cắt vỡ xương trên đầu hắn.

Điều kì lạ là mẹ và Lục Tân cũng không hề động đậy.

Bọn họ đều chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn cha phát cuồng và chiếc cưa điện mà hắn quơ qua quơ lại.

Không khí yên lặng một lát.

Chỉ có tiếng ồn của cưa điện vang lên liên tục, răng cưa xoay tròn sắp chạm vào tóc lão nhân.

Sau một khi yên lặng một lúc lâu, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.

"Ha ha..."

Cha ngượng ngùng thu cưa điện lại, gãi gãi đầu, giải thích nói: "Ta dọa hắn một chút thôi..."

Biểu cảm của Lục Tân và mẹ không thay đổi, chỉ hờ hững gật đầu.

Như thể đang nói: "Bọn ta biết rồi."

Em gái cẩn thận nhô đầu ra từ sau lưng Lục Tân, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cha, lén lút nhếch miệng cười.

"Cám ơn cha."

Mẹ không để ý đến lời giải thích của cha, quay đầu nhìn về phía lão nhân đang quay lưng với bọn họ.

"Có cái này bảo vệ, chúng ta đã có thể yên tâm đi tìm bí mật ban đầu..."

Lão nhân vẫn yên lặng, một lát sau mới nói khẽ: "Các ngươi muốn biết cái gì?"

Mẹ nhẹ nhàng nói: "Biết phía sau thân thế của mình là cái gì, cũng muốn biết, vì sao lại có lần luân hồi này."

Bà hơi dừng lại, sau đó mới khẽ nói tiếp: "Nếu như có thể, chúng ta đều không muốn tiếp tục lần luân hồi này nữa..."

Cơ thể của lão nhân run rẩy hơi mất tự nhiên.

Bỗng nhiên mẹ cười một tiếng, nói: "Đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy vị ở dưới vực sâu kia trở về một lần nữa..."

Lão nhân trở nên tĩnh lặng, hắn chậm rãi lý giải lời của mẹ, nói: "Có lẽ ngươi làm như vậy là đúng, ta có biết một chút về chuyện mà ngươi muốn biết. Nhưng đáp án của ta chưa hẳn đã có thể giải thích được thắc mắc của ngươi, ngược lại còn có thể vì sự mơ hồ của ta khiến các ngươi cũng mờ mịt theo. Cho dù ngươi không muốn ô nhiễm hài tử bên cạnh ngươi, ta cũng không muốn để sự mơ hồ của bản thân mình xâm chiếm ngươi..."

"Cho nên, tự mình đi tìm hiểu đi..."

Qua một hồi lâu, bỗng nhiên hắn lại nhẹ giọng bổ sung: "Ta có thể đưa ra lời khuyên cho các ngươi là."

"Cẩn thận kẻ tiểu nhân lên ngôi..."

Mẹ chăm chú lắng nghe từng lời nói của hắn, đến cuối cùng hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó, bà lại nhẹ nhàng cúi thấp người với lão nhân một lần nữa, nói: "Cám ơn ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận