Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 284: Trao đổi rất quan trọng (2)

"Ai mà ngờ được cách suy nghĩ phức tạp như vậy..."

Lục Tân có phần bất lực, lắc đầu.

Nếu quả thật bảo mình điều tra, sợ rằng điều tra mười ngày nửa tháng, cũng không hiểu được mục đích thật sự của đối phương.

Nhưng cũng may mình có một cách thức điều tra khác: mời luôn khách đến nhà mình, sau đó thông qua một cuộc đàm phán hữu nghị và thân thiết, mời luôn khách hoàn toàn chia sẻ chút bí mật trong lòng mình ra, mình chỉ chịu trách nhiệm ghi lại.

Tất nhiên, khách chia sẻ triệt để như vậy, ngược lại làm mình không tiện viết báo cáo sau đó.

Bởi vì đối phương trút ra quá triệt để, làm bản thân mình không dễ giải thích được làm sao khiến cho đối phương trút ra triệt để như thế...

Nhiệm vụ điều tra đại khái đều như vậy, hoàn thành nhiệm vụ thì dễ, viết báo cáo mới khó...

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một lát, quyết định báo cáo theo đúng thực tế.

Cách thức điều tra không quan trọng, dù sao lãnh đạo đều coi trọng kết quả.

Mình chỉ cần thành thật nộp lên tất cả, có thể hiểu hay không, lại phải xem người của Bộ Tư Lệnh có chuyên nghiệp không.

Mục đích và nguyên nhân thực sự khiến quái vật tinh thần truy sát Tửu Quỷ được viết theo đúng thực tế, lại thêm cả đoạn văn được gạch chân bên dưới.

Ngoài ra: cách thức phát triển của tổ chức này cực kỳ không chuyên nghiệp.

Tóm lại: Tổ chức này là diễn quá sâu, lại vô cùng chán ghét những kẻ diễn quá sâu, lại đặc biệt thích thu nạp những kẻ diễn quá sâu.

Sau khi viết xong những điều này, anh suy nghĩ một lát, lại gạch bỏ đoạn "đặc biệt thích thu nạp những kẻ diễn quá sâu".

Dù sao mình và Tửu Quỷ không phải là người diễn quá sâu, chắc chắn không phải.

Tiếp theo anh lại ghi lại: "Khả năng của người có năng lực trong tổ chức thần bí: để lại dấu ấn cho đối thủ!"

"Và dấu ấn cũng sẽ dẫn tới quái vật tinh thần tiến hành ảnh hưởng đối với mục tiêu, hoặc nuốt luôn đầu của mục tiêu..."

"Cái này thì tính là năng lực gì chứ?"

"..."

Lục Tân lại không khỏi nhíu mày.

Thật ra anh biết cách giải thích về năng lực của "người khách" này.

Lúc đó, sau khi mình và Tửu Quỷ bị để mắt tới, chính là nó gây ra cảm giác bị người ta âm thầm nhìn trộm.

Vậy vấn đề này lại tới, quái vật tinh thần không thể đột nhiên xuất hiện, chúng tới thế nào?

Vì sao chúng lại phải nghe theo người có năng lực này?

Thật ra còn có rất nhiều chuyện không rõ ràng.

Ví dụ như, có phải "hội anh em" còn có "anh em" khác?

Ví dụ như bọn họ nghe được "lời căn dặn của thần", cuối cùng là do một kẻ thần kinh vọng tưởng ra, hay thật có thứ gì đó ám chỉ với bọn họ?

Ví dụ như bọn họ lợi dụng hai quái vật tinh thần có thể chịu sự khống chế của bọn họ, rốt cuộc trước sau đã giết chết bao nhiêu người?

Trong giáo chúng của bọn họ có bao nhiêu người thật sự tàn nhẫn, khiến cho bọn họ chú ý?

Lại có bao nhiêu người vì bị quái vật tinh thần ảnh hưởng, mới làm ra loại chuyện hối hận không kịp này?

Đặc biệt là điểm quan trọng nhất:

Quê hương chân chính mà bọn họ thờ phụng rốt cuộc có thật sự tồn tại không?

Có nhiều vấn đề như vậy, Lục Tân thật ra rất muốn hỏi tiếp.

Nhưng Lục Tân chờ một lát vẫn không nghe được tiếng động gì, anh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện khách đã không trả lời câu hỏi nữa.

Sau khi liên tiếp trải qua các khâu tâm sự, giao lưu, giả vờ muốn đi nhưng bị ép ở lại, giúp đỡ làm việc nhà vân vân.

Bây giờ, cậu ta và hai quái vật tinh thần này đã tham dự vào cuộc liên hoan của người nhà.

"Thôi quên đi, cứ như vậy đã..."

Lục Tân chậm rãi ghi chép lại tin tức hữu dụng cuối cùng, sau đó chụp mấy tờ trên quyển sổ tay, gửi cho Tửu Quỷ.

Sau đó anh cất quyển sổ tay, lặng lẽ quay về phòng.

Trong phòng khách quá ồn náo loạn, anh lại không thích sự náo nhiệt.

"Lần này, con làm rất tốt."

Cha và em gái đều vui vẻ tới mức quên cả mình, vẫn là mẹ dịu dàng tương đối ân cần, cho dù trong phòng khách có náo nhiệt bao nhiêu, vẫn quan tâm tới Lục Tân. Bà cầm một đĩa táo đã được cắt sẵn, đi vào phòng ngủ của Lục Tân, mỉm cười khen ngợi anh.

"Là vì con bắt đầu mời khách về nhà sao?"

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía mẹ.

"Không..."

Mẹ khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: "Là vì con bắt đầu tin tưởng người nhà, đặc biệt là cha của con..."

Bà nói xong, liếc qua khe cửa, nhìn cha và khách đang cùng nấu ăn ở trong phòng bếp, bà càng cười tươi hơn.

"Cho dù là với hình thức này..."

Lục Tân có thể cảm nhận được, tâm trạng của mẹ lúc này thật sự rất tốt, lại khẽ gật đầu.

"Như vậy, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng một lát không?"

Anh ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi thẳng: "Là mẹ lúc trước bảo em gái không cần giúp con à?"

"Tại sao?"

Mẹ nghe câu hỏi của Lục Tân, vẻ mặt không hề thay đổi.

Bà không tỏ ra khó xử khi Lục Tân hỏi vấn đề này, cũng không cảm thấy bất ngờ khi anh hỏi vậy.

"Bởi vì con không thể cứ dựa vào em gái mãi được..."

Bà chỉ mỉm cười trả lời: "Tới lúc nào đó, con vẫn phải trưởng thành. Nếu không, lúc không có người nhà ở bên cạnh, con phải làm thế nào?"

Lục Tân nghe bà nói vậy thì im lặng một lát.

Mẹ mỉm cười, an ủi: "Đương nhiên, người nhà sẽ vẫn làm bạn với con. Con đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là con càng lúc càng lớn, cũng cần có bạn của mình, cuộc sống của mình. Nếu bạn con vẫn không hiểu con, không tin con, con làm sao có thể thật sự nhận được sự tin tưởng của bọn họ, thậm chí khiến cho bọn họ tận tâm tới trợ giúp con chứ?"

"Cho nên..."

Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn mẹ: "Mẹ muốn con thuận lợi tiến vào giai đoạn thứ hai..."

"... Cố ý lừa bọn họ?"

"Không phải là lừa..."

Vẻ mặt mẹ trở nên thần bí: "Bản thân bọn họ nghĩ thế nào, đó là chuyện của bọn họ..."

"Chúng ta chỉ cần dẫn dắt một chút thôi."

"Con hiểu rồi."

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới ngẩng đầu lên, mỉm cười trả lời: "Cho nên con cũng nói cho bọn họ biết, con có thể trực tiếp phong tỏa quái vật."

Trên mặt mẹ lộ ra nụ cười vui mừng.

Lục Tân cũng nhìn mẹ mỉm cười. Lần này, ý kiến anh và mẹ đạt được sự nhất trí.

Xem đi, các thành viên trong gia đình cần phải trao đổi với nhau!

Chỉ có điều lúc trao đổi, có lẽ cần phải có chút quà xem như chất bôi trơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận