Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 70: Đứa bé ngoan ngoãn vâng lời

Không biết nguồn lây nhiễm thứ cấp có đủ nhận thức không.

Nhưng nếu có, chắc hẳn sẽ có một dấu chấm hỏi trong đầu cô bé vào lúc này.

Khuôn mặt cô bé vẫn tỏ ra hơi nhăn nhó, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng và tức giận, như muốn giết chết hai "anh trai" không làm việc này, nhưng bất chợt nhìn thấy Lục Tân đi tới trước mặt mình, nói một câu như vậy với mình, rõ ràng cô bé vẫn có biểu hiện đờ đẫn trong chốc lát, đôi mắt đã trở nên đỏ au, nhìn chăm chăm Lục Tân vào lúc này.

Sau đó, cô bé đột nhiên mở miệng hét lên: "Làm việc! Làm việc! Đáng chết! Đáng chết..."

Giọng cô bé khàn đi một cách yếu ớt, nghe có vẻ giống với Trịnh Nguyên Hùng, giám đốc nhà máy đã bị ngất xỉu.

Theo tiếng hét của cô bé, đám công nhân điên cuồng ở phía sau càng trở nên điên cuồng hơn, dùng hết sức lao về phía trước. Ở trạng thái hiện giờ, họ đã không còn sáng suốt để di dời những cái giá bị Lục Tân kéo ngã xuống kia, vì vậy họ gắng hết sức kéo ra bằng tay, hoàn toàn không đoái hoài tới việc những cái giá này sẽ ngã đè bao nhiêu người xung quanh, và dùng răng cắn mà hoàn toàn không lo bị xước phải miệng.

Ngay cả ở phía xa, Trịnh Nguyên Hùng đã được đội mũ trùm đầu bằng kính, dường như cũng mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại.

Thấy vậy, trong lòng Lục xuất hiện Tân cảm giác phức tạp.

Cô bé này khiến anh nghĩ đến mình và cô em gái bên cạnh.

Nếu Trịnh Nguyên Hùng đã có thể tách ra thành một cơ thể lây nhiễm thứ cấp như vậy, vậy người nhà mình có thể nào cũng sẽ như vậy?

Vì vậy, anh đã nói chuyện với cô bé này để xem liệu cô bé ấy có giống như em gái mình không.

Tiếc là, cô bé này dường như hoàn toàn không có lý trí, không giống như em gái mình, có thể nói chuyện và giao tiếp.

Điều này khiến anh có chút bất lực.

Thực ra, việc giải quyết cô bé này thực sự vô cùng đơn giản.

Anh cũng biết rằng nếu tiếp tục không giải quyết cô bé này, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, nếu tất cả công nhân trong nhà máy này bắt đầu trốn chạy ra ngoài, điều đó sẽ đồng nghĩa với việc lây nhiễm lan rộng, đó không phải là kết quả tốt đối với bất kỳ ai...

Nhưng nhìn bộ dạng của cô bé này, anh lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Có thể cô bé này thật sự không thật, nhưng người không chân thật mà bản thân anh từng nhìn thấy, chẳng lẽ còn ít sao?

Anh không biết trong lòng mình sẽ có cảm giác gì nếu mình giải quyết cô bé này.

"Ngăn được cậu ta chưa?"

Lúc này, Thiết Thúy trong băng tần hỏi một cách lo lắng.

Tuy nhiên, trong khi đối phó với đám công nhân điên cuồng này, Bích Hổ chạy quanh bức tường có vẻ hơi do dự, trong tay gã đã nắm sẵn một dây xích còng tay, và vài giây trước, gã đã có cơ hội ném dây xích quấn lấy Lục Tân, và đây cũng là kế hoạch của gã, thật đến mức không thể làm gì khác thì chỉ có thể trói chặt Lục Tân và cưỡng ép đưa anh rời đi trước...

Nguồn lây nhiễm này chỉ có đợi Oa Oa tới xử lý.

Còn những công nhân trong nhà máy này...

Sở dĩ nguồn lây nhiễm tinh thần khiến người khác ghét bỏ và sợ hãi nhất là vì những thương vong khó tránh khỏi này.

Chỉ là cho tới bây giờ ga vẫn chưa thực sự ra tay, chẳng qua là trong lòng có chút nghi hoặc.

"Trước tiên không cần ngăn cản cậu ta..."

Nghe lời thúc giục trong băng tần, gã nói nhỏ: "Cậu ta không có trực tiếp ra tay..."

"Không ra tay?"

Lần này, đến lượt Thiết Thúy nghi ngờ: "Vậy cậu ta làm sao giải quyết nguồn lây nhiễm này?"

Bích Hổ lẩm bẩm, vừa đảm bảo rằng mình có cơ hội sẽ ngăn chặn Lục Tân bất cứ lúc nào, vừa nói: "Trông giống như đang thương lượng vậy?"

...

...

Khi trong lòng Bích Hổ và Thiết Thúy tràn đầy lo lắng và hồi hộp, thì Lục Tân cũng đang đau đầu.

Cô em gái của anh có vẻ càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Cô nhìn cô bé bằng ánh mắt mờ nhạt, dưới mái tóc đen rối lóe lên tia long lanh.

Và đằng sau họ, những công nhân điên cuồng đó cũng sắp kéo được giá gỗ ra, và sắp sửa tràn vào như đàn ong vỡ tổ.

Hết lần này tới lần khác, cô bé trước mặt vẫn đang điên cuồng, rống lên và chất vẫn anh.

"Tại sao không làm việc?"

"Tại sao không làm việc?"

"Người không làm việc đều đáng chết..."

"Đáng chết!"

Sau khi nghe giọng nói của cô bé một lúc lâu, ngay cả Lục Tân cũng lờ mờ cảm thấy dường như mình đã không gắng sức trong công việc.

Cùng lúc đó, trong lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu, và thực sự rất muốn tóm lấy cô bé, sau đó...

Loại tức giận này càng lúc càng nghiêm trọng, gần như sắp phá vỡ sự tỉnh táo của Lục Tân.

Nhưng cũng vào lúc này, một tiếng thở dài vang lên.

Đột nhiên, đèn chân không trên đỉnh đầu kêu lên rẹt rẹt, ánh đèn chớp nháy.

Máy móc xung quanh lúc này dường như cũng bị kẹt lại, tiếng nổ động cơ chuyển động chậm hơn hẳn.

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Này nhìn dáng vẻ anh em các con, thật sự không thích hợp giải quyết những chuyện này..."

Lục Tân ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn thấy mẹ mình.

Bà mặc một bộ đồ màu trắng tươm tất với chuỗi ngọc đeo quanh cổ, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành tinh xảo của một quý cô, trên tay là một chiếc túi xách, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, trông giống như vừa đi mua sắm với ai đó và vô tình đến nơi này, chậm rãi bước ra từ một chỗ sâu ở nhà máy làm tăng thêm vài phần thần bí.

"Điều này…"

Lục Tân hiển nhiên có chút kinh ngạc, không ngờ mẹ lại xuất hiện ở đây.

"Con đã lớn đến vậy rồi, nhưng chưa từng nhắc đến đối tượng, làm sao biết dạy bảo trẻ con?"

Người mẹ không nói nhiều với anh, chỉ khẽ cười rồi chậm rãi đi về phía trước.

"Làm việc! Làm việc! Làm..."

Cô bé đó vốn đang nhăn nhó hét lên điên cuồng, nhưng lúc này giọng nói lại đột ngột dừng lại, như thể cảm nhận được một mối đe dọa to lớn.

Cô bé phát ra tiếng gào thét trong cổ họng, và nhìn chòng chọc vào người mẹ trước mặt không rời.

"Bé gái, ở tuổi cháu không nên nghĩ đến chuyện làm việc..."

Bà mẹ rất dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, khẽ cười nói: "Sao cháu không cắp sách đến trưởng hả?"

Cô bé cảnh giác nhìn bà, trên người như chất chứa thù hận rất sâu nặng.

"Một người cha phải vô trách nhiệm đến mức nào mới truyền cho đứa con nhỏ như vậy ý nghĩ rằng cần phải làm việc; người cha như vậy phải hồ đồ đến mức nào mới không chăm sóc nổi cả con gái của mình, vì công việc mà để cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"

Mẹ dịu dàng nói, dường như có hơi tiếc thương.

Ở phía xa, Trịnh Nguyên Hùng bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng còn đang hôn mê, cả người bỗng dưng co giật dữ dội.

"Rõ ràng là bản thân chăm sóc không tốt mới hại chết con gái của mình, nhưng trong thâm tâm lại vẫn nghĩ rằng bản thân vì tốt cho con gái, vì để chăm sóc tốt cho con gái, cho cô bé một cuộc sống tốt hơn, mới điên cuồng làm việc tất bật như vậy. Thậm chí nghĩ rằng chắc con gái cũng hiểu cho mình, nhất định cũng sẽ ủng hộ mình làm việc. Người phải ích kỷ như thế nào mới có ý nghĩ như vậy?"

Mẹ nói tiếp, tư thái tao nhã, giọng điệu êm ái.

Khuôn mặt của cô bé dường như cũng lộ ra một vài sắc thái khó hiểu.

Nhưng cô bé nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, dần dần, vẻ mặt điên cuồng và tức giận vẫn chiếm ưu thế.

"Làm việc, làm..."

Tiếng hét của cô bé lại vang lên, nhưng cũng chỉ vang lên một lần.

Vì nét mặt của người mẹ đã nghiêm lại.

Nhưng chỉ là hơi nghiêm nghị rồi lại nở nụ cười trên môi, bà từ từ đưa tay về phía cô bé, cô bé có vẻ hơi sợ hãi và hơi lùi về sau, nhưng tay người mẹ vẫn đưa ra trước mặt cô bé và cầm lấy món đồ chơi nhồi bông trong tay cô bé.

Sau đó, tay còn lại của bà thò vào chiếc túi và lấy ra một chiếc kéo.

"Trẻ con phải nghe lời, nếu không..."

Bà mỉm cười dịu dàng, nhìn cô bé, rồi đưa cây kéo đến gần món đồ chơi nhồi bông.

"Xẹt xẹt!"

Đầu của món đồ chơi nhồi bông rơi xuống, từng chút một, rơi xuống chân cô bé.

Nét điên cuồng trên mặt cô bé lập tức cứng đờ lại.

Mẹ vẫn dịu dàng nhìn cô bé, nhưng giọng nói hơi lạnh lùng: "Cháu có phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời không?"

Nghe lời nói dịu dàng của bà, cuối cùng cô bé cũng không kiềm chế được nữa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên cả người dốc sức lùi về sau, sau đó tiêu tán trong chớp mắt. Trịnh Nguyên Hùng đang co giật ở phía xa cũng lập tức yên lặng lại.

Trong toàn bộ nhà máy, đám công nhân điên cuồng cũng đột ngột dừng lại hành động tác của mình.

Cực kỳ yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận