Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 117: Giai đoạn thứ ba

Trong khu mua sắm hỗn loạn, tốc độ của Lục Tân đã tăng đến nhanh nhất, hai chân anh bước nhẹ lên tường, trên lan can, trên thang cuốn đang chạy chậm, vừa nhảy vừa lao về phía đám người vô cùng hỗn loạn khắp nơi trong khu mua sắm, mỗi một gậy đánh xuống đều trúng ngay vào khớp chân của một người đàn ông hoặc một phụ nữ đang chạy như điên, dễ dàng khiến họ bị trật khớp.

Sau khi bị trật khớp, họ chỉ có thể bấu víu bò đi, một số thì không quan tâm đến điều gì khác ngoài việc ôm chân đau kêu than.

Bởi vì sức lực sử dụng cực kỳ chính xác, nên sau chuyện này có thể dễ dàng đón về, nhưng có thể sẽ đau thêm mấy ngày.

Khi gặp phải người có lẽ vốn đã mến nhau đang đi dạo trong trung tâm mua sắm, đồng thời cũng bị ảnh hưởng, anh chia ra đánh gãy chân, sau đó tìm một cửa hàng xung quanh, đưa một người vào trong cửa hàng, sau đó nhanh chóng kéo cửa sắt lại, rồi nhốt người còn lại ở bên ngoài.

Nhìn một trong số họ đang khóc lóc bên ngoài cửa sắt, người còn lại đang hét lên bên trong, Lục Tân cảm thấy việc làm của mình rất có ý nghĩa.

Muốn ở trong đám đông hỗn loạn này phân biệt ra được rốt cuộc ai là người bị ảnh hưởng và ai đang hoảng sợ cũng rất dễ. Vào thời điểm này, những người bị ảnh hưởng đều đang điên cuồng chạy về phía người mình yêu, hoặc đuổi theo đối phương, hoặc ôm chặt lấy đối phương; còn những người không bị ảnh hưởng, thì hiển nhiên đã bị dọa sợ, hoặc là chỉ điên cuồng tìm kiếm lối ra, hoặc là đã trốn đi.

Bốp bốp.

Lục Tân cũng không biết mình đã đánh gãy chân bao nhiêu người trong vài phút ngắn ngủi.

Càng không biết mình đã chia tách bao nhiêu cặp tình nhân đang luống cuống ôm nhau, ngọt ngào đến bốc mùi.

Cũng không biết tại sao, khi làm những hành động cứu người này, tâm trạng lại vui vẻ đến khó hiểu.

Có lẽ vì bản thân đang cứu mạng họ...

... Dù sao thì, chắc chắn không phải vì nguyên do bản thân chưa có bạn gái kể từ lúc hiểu chuyện tới nay!

Dưới tốc độ phi thường cùng đòn đánh chuẩn xác của anh, khu mua sắm nhanh chóng lắng lại, mặc dù khắp nơi vang lên hàng loạt tiếng gào thét đau đớn, nhưng bóng người chạy như điên khắp nơi trong chốc lát đã không còn thấy nữa, cũng giảm đi rất nhiều nguy hiểm đáng sợ.

Sau khi Lục Tân làm xong những việc này, anh nhanh chóng chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, nhìn bốn phía.

Hiện nay, toàn bộ Thành phố vệ tinh 2 đang bị bao phủ bởi những vụ lây nhiễm tinh thần lớn mang tính tự phát và đang trong tình trạng hỗn loạn.

Có thể nhìn thấy những người trên đường phố với biểu hiện điên cuồng, cũng có thể thấy một số người đang đuổi theo hoặc ôm nhau xung quanh.

Không cần Hàn Băng nhắc nhở, anh đã xông tới và tiếp tục công việc của mình.

Nội dung công việc chính là đánh gãy chân của tất cả các cặp tình nhân.

Trong quá trình cũng xuất hiện một số sai sót nhỏ, hầu hết những người bị Lục Tân đánh gãy chân đều chỉ nằm trên mặt đất kêu rên đau đớn, có vẻ như cơn đau dữ dội từ chân đã tạm thời dập tắt mong muốn tìm người yêu điên cuồng của họ, vả lại dưới tình huống không ai chữa trị, cho dù họ có muốn bò đi, một là tốc độ sẽ chậm, hai là đau đớn sẽ luôn khiến họ tỉnh táo.

Dưới tình huống như vậy, ngược lại là hiếm có người hỏi Lục Tân đang làm gì.

Duy chỉ có gã mập và cô nàng ú lúc ôm hôn nhau, Lục Tân tiến tới đánh gãy một chân của mỗi người, đẩy họ vào hai cửa hàng bên đường, lúc đang định khóa cửa thì nghe thấy gã mập vừa kêu gào, vừa la hét: "Đánh tôi làm gì?"

Lục Tân có chút kinh ngạc: "Anh không bị lây nhiễm?"

"Lây nhiễm gì?"

Gã mập quát lớn: "Ngày tận thế của thế giới tôi cùng bạn gái hôn nụ hôn cuối cùng, làm phiền đến anh à?"

Lục Tân có chút không biết trả lời thế nào, chỉ đành nghiêm túc nói: "Hôn thì hôn, tay anh thò vào ngực người ta làm gì?"

Nói xong, anh nhanh chóng leo lên tầng lầu và bỏ đi.

"Anh quan tâm tôi thò hay không thò tay?"

Gã mập mắng một lúc lâu, chợt phản ứng lại: "Vừa rồi người đó có thể trèo tường? Người nhện?"

"Người nhện sao phải sử dụng gậy?"

"Người nhện Thiếu Lâm?"

Khung cảnh hỗn loạn, tốc độ của Lục Tân buộc phải nhanh.

Nhưng vốn không cần đợi đến khi anh xử lý gọn ghẽ khu vực này triệt để, đảm bảo rằng không có người bị lây nhiễm trốn thoát bừa bãi.

Anh nhận thấy rằng có một sự thay đổi đột ngột trong đám người điên cuồng xung quanh.

Vì đây là trung tâm mua sắm, lại là nơi cư dân tập trung đông đúc, vì vậy vốn vĩ đã có rất nhiều cặp tình nhân, cặp vợ chồng ở đây, sau khi bị ảnh hưởng họ đã ôm nhau điên cuồng và hôn nhau một cách cuồng nhiệt nhất.

Điều này mang lại một cái nhìn rất điên cuồng.

Nhưng đột nhiên, động tác điên cuồng của họ đã dừng lại.

Vào giờ phút này, bởi vì có rất nhiều người dừng lại động tác điên cuồng cùng lúc, nên tạo thành một hình ảnh kỳ dị.

Sự điên cuồng đó dường như đột nhiên biến mất khỏi họ, thay vào đó là sự tỉnh táo lạ thường.

Họ hơi tách ra, chăm chú nhìn nhau, sau đó mỉm cười.

Sau đó nữa, họ như nhìn thấy điều gì đó trong mắt nhau, nắm tay nhau, xoay người bước đi.

Động tác của họ rất nhẹ nhàng và vui vẻ, trên khuôn mặt là biểu cảm vô cùng kiên định và hạnh phúc.

Một số vào lại trung tâm mua sắm, trong khi những người khác vào tòa nhà kế bên.

Trông giống như đang bước vào sảnh hôn nhân.

...

...

"Thế này là sao vậy?"

Lục Tân vẫn đang cầm cột cờ trong tay, nhưng đối mặt với sự thay đổi này, nhất thời không biết nên xử trí thế nào, có nên đánh nữa không?

"Đồng chí Lục, hãy báo cáo những gì anh đã nhìn thấy ở hiện trường."

Giọng Hàn Băng vang lên trong băng tần.

Qua camera, cô ấy có thể quan sát thấy một số cảnh tượng.

Nhưng trong trường hợp Lục Tân di chuyển nhanh như vậy, máy ảnh liên tục rung lắc nhanh đến mức cô ấy không thể nhìn thấy rõ.

Lục Tân phản ứng lại, vội vàng báo cáo sự thật: “Bọn họ dường như đột nhiên trở nên không còn điên cuồng nữa, mà đã bình tĩnh trở lại… là loại bình tĩnh vượt quá bình thường. Tôi thấy bọn họ đi các nơi khác nhau, phần lớn đều tiến vào tòa nhà cao tầng, hoặc là…”

Nói đến đây, anh đột nhiên co rút đồng tử, nhìn về phía một tòa nhà cao tầng ở phía tây bắc: "Không ổn!"

Không đợi Hàn Băng hỏi, anh đã lao về hướng đó và nói: "Có người đang đứng ở mép tòa nhà nơi đó..."

Giọng nói của Hàn Băng đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường, như thể cô gái này đang cố gắng hết sức xua đi sự hoảng sợ và kinh hoàng của mình, để tạo điều kiện cho mình bình tĩnh phân tích: “Bây giờ vụ việc nguồn lây nhiễm đột ngột bùng phát ở trung tâm mua sắm Vạn Chúng đã trôi qua ba mươi hai phút, xin xác nhận, những nhóm có ý định nhảy lầu này có phải là những nhóm đã bị lây nhiễm thứ cấp trước đó không?"

Lục Tân vội vàng chạy về hướng đó, nhưng mới đi được mấy bước thì dừng lại.

Bởi vì anh nhìn thấy cặp tình nhân nhỏ đứng ở mép tòa nhà phía trước trông như mới đôi mươi, cậu con trai đẹp trai tỏa nắng, còn cô gái thì rất dễ thương, họ nắm tay nhau, lặng lẽ nhìn nhau mỉm cười và cùng bước ra phía ngoài tòa nhà...

Lục Tân chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi xuống đất như con diều giấy.

Anh để ý thấy rằng ngay cả khi ngã xuống, họ vẫn nắm tay nhau.

...

"Đồng chí Lục, xin xác nhận, những nhóm có ý định nhảy lầu này có phải là những nhóm đã bị lây nhiễm thứ cấp trước đó không?"

Giọng nói lo lắng của Hàn Băng vang lên trong băng tần, gọi Lục Tân trở về với hiện thực.

Vì vậy anh chỉ có thể ép mình thu hồi ánh mắt khỏi cặp thi thể kia, vội vàng đảo mắt nhìn qua một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi vào một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, nghĩ đến vừa rồi, bọn họ vẫn còn đứng trên nóc chiếc xe ôm hôn nhau tràn đầy cảm xúc mãnh liệt...

Thế là anh gật đầu: "Phải!"

"Có lý do để nghi ngờ rằng nhóm lây nhiễm thứ cấp của vụ việc lây nhiễm đặc biệt số 096 đã bắt đầu đột biến..."

Giọng nói của Hàn Băng rõ ràng là run rẩy, nhưng cô ấy cố gắng hết sức ổn định lại: "Vẫn chưa đủ chứng cứ để kết luận, nhưng rất có thể..."

Ngập ngừng một chút, cô ấy mới thấp giọng nói: "Chết vì tình!"

"Điều này có nghĩa là gì?"

Khi Lục Tân nghe những lời của cô ấy, anh đã lao vào tòa nhà bên cạnh.

Anh quất cột cờ, cặp tình nhân nắm tay nhau lên lầu bị chia ra đánh trật khớp cổ chân.

Anh hỏi với giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Là một xu hướng vô thức chọn tự hủy hoại bản thân sau khi cảm xúc bị bóp méo đến cùng cực..."

Giọng nói của Hàn Băng khẽ run: "Trước đó chúng ta đã đoán đúng, bởi vì nguồn lây nhiễm cốt lõi không đủ lượng cấp tinh thần, hơn nữa không có đủ thời gian để nhóm lây nhiễm thứ cấp nhiễm sâu và đồng hóa, cho nên không có chuyện lại xuất hiện lây nhiễm giai đoạn thứ ba…”

"Nhưng vấn đề vẫn sẽ nảy sinh, đó là tạo ra sự hỗn loạn thông qua sự chết hàng loạt của các nhóm lây nhiễm thứ cấp..."

Lục Tân yên lặng nghe, một lúc sau mới trầm giọng mắng: "Đệch !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận