Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1044: Người khác không biết, lẽ nào đến bản thân còn không biết hay sao? (1)

Khi Lục Tân một lần nữa tiến vào trong phòng hội nghị, anh cảm nhận được bầu không khí đã hoàn toàn khác trước.

Những người vừa rồi có mặt ở đó, hiện tại cũng vẫn còn ở đây, kể cả là cô Tôn kia, cũng hoang mang rối loạn mà quay trở về, chỉ thấy cô ta đã thay một bộ sườn xám màu đen tuyền, trên đùi được bọc một lớp băng vải thật dày, trên mặt đeo một chiếc kính râm. Vừa không vội vã nói ra điều gì, nhưng cô ta dường như cũng không có ý định lùi bước, chỉ là giống như những người khác vậy, ngồi ở vị trí của mình, lẳng lặng mà quan sát Lục Tân.

Đám người Đàn Gia cũng như thế, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng chỉ có thể nghẹn họng nhẫn nhịn, giống như là đang đợi ý kiến của Lục Tân vậy.

Vừa rồi còn giống như là liều mạng muốn cướp lời nói chuyện với anh, hiện tại dường như không còn vội như thế nữa.

“Mọi người đã thảo luận thế nào rồi?”

Lục Tân đi vào phòng hội nghị, đứng ở bên cạnh Đàn Gia, không có ý định ngồi xuống, chỉ đặt câu hỏi một cách bình thường.

Lời nói và vẻ mặt của anh cũng rất bình thường, nhưng những người khác lại ẩn ẩn liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng giống như đang gặp phải kẻ thù truyền kiếp vậy. Cuối cùng, có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng lên nói chuyện, Lục Tân còn nhớ rõ, anh ta chính là người đã đứng lên giới thiệu về thế cực của thành phố Hắc Chiểu hiện tại cho cô Tôn lúc cô ta vừa mới tiến vào trong phòng hội nghị, nhìn anh ta cùng lắm cũng chỉ mới 30 tuổi, nhưng thân phận lại không thấp, có lẽ là thanh niên tiêu biểu của thành phố Hắc Chiểu.

“Cậu đây…”

Anh ta gật gật đầu với Lục Tân, thấp giọng nói: “Thật không phải cho lắm, nhưng tôi muốn biết thân phận của cậu là…”

Lục Tân gật gật đầu với anh ta, nói: “Không sao cả. Tôi là Đơn Binh, là đội trưởng của tiểu đội chi viện xử lý ô nhiễm Thanh Cảng đặc biệt.”

Nói tới đây, anh nhìn thoáng qua về phía Bích Hổ nhìn thoáng qua, nói: “Vị kia là phó đội trưởng của chúng tôi.”

“A?”

Bích Hổ thấy anh chỉ tới mình, bèn ngầu ngầu mà ngẩng đầu lên, hất hất nhẹ cái cằm với những người đang có mặt ở trong phòng hội nghị.

Vẻ mặt cùng tư thái kia, đều đạt tiêu chuẩn của phong thái một cao thủ.

Có điều trong lòng gã lại có chút hoảng hốt: “Làm sao mà tự dưng lại điểm đến mặt mình thế cơ chứ?”

“Ở trước mặt nhiều kẻ không thành thật đến như vậy, không phải là tôi nên ẩn náu trong bóng tối hay sao?”

“Quả nhiên…”

Mà nghe thấy thân phận mà Lục Tân tự thừa nhận, trong lòng của những người khác đều có chút trầm xuống.

Tất cả những người đến buổi hội nghị ngày hôm nay đều đã từng giáp mặt với Hàn Băng rồi, biết cô ấy chính là đại diện của tiểu đội chi viện Thanh Cảng, cũng đều là cáo già với nhau, bọn họ cũng biết sự đáng gờm của tiểu đội chi viện Thanh Cảng này, chỉ là, đối với chuyện nhánh tiểu đội này có bao nhiêu người, mỗi người đang ở chỗ nào và chức vụ ra sao thì bọn họ lại không biết một chút nào cả, vốn dĩ quả thực đã từng có người hỏi đến, thế nhưng Hàn Băng cũng chỉ thuận miệng cười cười, sau đó thì nói lảng sang chuyện khác.

Bởi vậy, trong mắt tất cả những người ở đây, nếu nói là nhân viên của tiểu đội chi viện Thanh Cảnh, thì cũng chỉ có Hàn Băng và Hồng Xà mà thôi.

Hiện giờ Lục Tân và Bích Hổ tự thừa nhận thân phận, ngay tức khắc mang đến cho mọi người một loại cảm giác không ngoài dự liệu, trong lòng cũng hơi hơi trầm xuống.

Vị đội trưởng tiểu đội này gần đây vừa mới giúp Đàn Gia, phó đội trưởng lại vẫn luôn đi theo bên cạnh của Đàn Gia.

Chẳng phải điều này đang chứng minh rằng bọn họ quả thực đang ủng hộ Đàn Gia hay sao?

Có phải cũng là đang chứng minh, thái độ của Thanh Cảng chính là một lòng khăng khăng muốn chặt đứt căn cơ của thành phố Hắc Chiểu hay không?

Trong lòng không ít người cũng bắt đầu trở nên thấp thỏm.

Vị quan chức trẻ tuổi mặc tây trang màu đen của thành phố Hắc Chiểu kia cũng thầm hừm trong cổ họng một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng, nhưng anh ta lại cố gắng giấu đi vẻ hoảng hốt dưới đáy mắt, dùng giọng điệu như đang xử lý việc công mà nói: “Thì ra là thế, vậy vẫn mong đội trưởng Đơn Binh thứ lỗi cho, thành phố Hắc Chiểu đã phải chịu đựng sự tập kích đột xuất như thế, từ trên xuống dưới đều có chút hỗn loạn, chờ trật tự của chúng tôi khôi phục lại, sẽ nhanh chóng đưa ra lời cảm tạ chính thức đến Thanh Cảng.”

“Mặt khác, sự trợ giúp của quý đoàn chuyên gia đối với thành phố Hắc Chiểu chúng tôi, cũng sẽ được chúng tôi vĩnh viễn ghi tạc ở trong lòng.”

Thật biết điều…

Lục Tân nghĩ nghĩ, gật gật đầu với anh ta, nói: “Không cần ghi tạc trong lòng, cứ chi trả thù lao như bình thường là được rồi.”

Cảm xúc của vị thanh niên quan chức tây trang màu đen kia trong nháy mắt bị đánh gãy, dừng một chút, mới nói: “Nhất định là thế rồi.”

Lục Tân rất vừa lòng mà gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Loại không khí hài hòa như thế này là sao vậy?

“Chẳng qua…”

Một lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút, vị quan chức trẻ tuổi mới tiếp tục mở lời: “Thành phố Hắc Chiểu của chúng tôi tự có pháp luật và cơ cấu hành chính của riêng mình, cũng có quy định của bản thân, tuy rằng thế cực trước mắt của chút hỗn loạn, thế nhưng đây cũng chính là lúc mà chúng cần phải khôi phục lại trật tự và sức sống cho thành phố Hắc Chiểu nhanh chóng, vị này…… Ngài Đàn, cùng với sự xuất hiện của Đội trưởng Đơn Binh ngược lại có chút làm cho chúng tôi không hiểu cho lắm……”

“Tôi muốn hỏi mấy vấn đề…”

Anh ta lấy xấp tài liệu vừa mới được chỉnh lý trên bàn lên, nói: “Ngài Đàn đột nhiên xông vào trong phòng hội nghị lúc chúng tôi đang mở họp, luôn mồm muốn nói phải gia nhập vào đội ngũ phòng Hành chính của thành phố Hắc Chiều, xin hỏi, đây là ý của ông ta, hay là mong muốn của Thanh Cảng vậy?”

“Mặt khác, ông ta nói muốn triệt tiêu chuyện kinh doanh Hắc Thảo của thành phố Hắc Chiểu, chuyện này dựa trên nguyên tắc, chúng tôi rất đồng ý.”

“Đả đảo, chống phá Hắc Thảo, vốn dĩ chính là trách nhiệm của toàn bộ cộng đồng.”

“Thế nhưng việc này cũng là sự vụ của chính bản thân thành phố Hắc Chiểu chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải từng bước từng bước thực hiện các biện pháp tiến hành.”

“Đàn Gia đây dường như lại không tán thành với quyết định của chúng tôi cho lắm, không biết liệu rằng ông ta có đại diện cho ý của đội trưởng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận