Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 578: Anh ơi, em tìm thấy cậu ấy rồi (1)

"Là con người sao?"

"Là người thế nào mà có thể khiến em gái có biểu hiện kỳ lạ như vậy?"

Lục Tân nhìn sự thay đổi của em gái, cảm thấy hơi nghi ngờ, em gái cũng có người quen ở trung tâm thành phố sao?

Bình thường rõ ràng cô chỉ thích chơi đồ chơi và đi hù dọa người ta...

"Sao thế?"

Trần Tinh và Bích Hổ cũng thấy Lục Tân trở nên sững sờ mất một lúc, ánh mắt nhìn về phía mái hiên không biết đang nhìn gì, giống như đang suy nghĩ gì đó, tâm trạng hơi chùng xuống, thì thầm thận trọng nói một câu như châm thuốc nổ.

"Không có gì, đi thôi."

Lục Tân cũng liếc em gái một cái rồi quyết định bước đi, một lát nữa sẽ nói tiếp.

Cho dù không phải người quen cũng được, nếu là người quen cũng có thể gặp lại.

Hơn nữa ban đầu anh đến đây là để gặp người thân, gặp người quen cũng không có gì lạ.

Bọn họ đi qua cái sân này, đi qua hai cái tòa nhà cũ nát cuối cùng cũng đến đến một tòa nhà.

Tòa nhà này có vị trí nằm ở trung tâm thành phố, dù nó trông rất đổ nát nhưng nó vẫn là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ thành phố đổ nát u ám và hoang tàn.

Nhìn từ bên ngoài nó cũng không có gì khác so với những tòa nhà cũ nát còn lại, tối tăm u ám.

Các cửa sổ đều vỡ tan tành giống như những cái miệng rỗng.

Đứng trên lầu nhìn xuống trông cao như mặt trăng máu.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn đường cách đó hai trăm mét tỏa ra ánh sáng leo lét.

Không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có cơn gió lướt qua đống đổ nát, thành phố giống như chìm trong ngưng đọng của thời gian

"Phần lớn các phòng thí nghiệm đều ở trong tòa nhà này, việc chúng ta cần làm bây giờ đó chính là tìm cách an toàn để vào!"

Trần Tinh hạ giọng, nắm chặt súng trong tay.

Đối diện với một tòa nhà cao và kín đáo như vậy, trong lòng bọn họ đều cảm thấy có chút áp lực.

Chẳng qua đã đi đến bước này nhưng không ai có ý lùi bước.

Nét mặt Trần Tinh bình tĩnh, vẻ mặt Bích Hổ lại cơ trí cảnh giác, còn Lục Tân đang quan sát tổng thể tòa nhà lắc lư giống như đang xúc động, người thân này chẳng qua cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cái tòa nhà này còn không bằng tòa nhà cũ của mình đâu!

"Bịch". "Bịch". "Bịch !"

Đúng lúc này đột nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên ở hướng khác của tòa nhà.

Mọi người chợt sững người.

Đặc biệt là Lục Tân, lúc đầu em gái có nhắc nhở phải đề phòng bất kỳ người quen nào xuất hiện.

Vừa nghe có tiếng động đang đến gần thì anh lập tức quay đầu nhìn.

Sau đó, họ nhìn thấy một người có dáng đi loạng choạng lệch qua lệch lại đang đi đến cách đó không xa.

Anh sợ hãi muốn nổ súng bắn cái người kia, Bích Hổ chợt nói một tiếng "Đi", ngay lập tức Lục Tân và Trần Tinh cũng thấy dáng đi của người đang đi tới, nhưng ngay sau đó nảy sinh ra một suy nghĩ không biết có nên tránh hay không.

Thực chất là có hai người, một cô gái nhỏ nhắn mặc váy ngắn, dưới chân đi đôi ủng quân đội màu đen.

Cô ấy cầm một cái ống đồng giống như vòi phun. Cả người toàn là vết thương, máu dính khắp người, hai chân cũng thấm đỏ máu. Không biết vì sao cô ấy bị thương nhưng khiến mọi người có cảm giác giống như bị lăng trì thê thảm.

Nhưng suy cho chung vẫn được coi là tốt hơn người bạn đi cùng với cô ấy, người bạn của cô ấy là một cô gái có dáng người mạnh mẽ, lúc này chỉ còn một chân bị băng vội vàng qua quýt, một tay đặt trên vai cô gái sau đó nhảy từng bước từng bước.

Đó là Hạ Trùng và một đội viên của cô ấy.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Trần Tinh đi nhanh lên đón đầu cô ấy, hạ giọng hỏi.

Sở dĩ cô ta không né tránh là vì thấy tình trạng của Hạ Trùng không ổn, người bạn đi cùng lại bị thương.

"Cô.. .đã lẻn vào thật."

Hạ Trùng ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, không hề có vẻ ngạc nhiên.

Hoặc cũng có thể là có, chỉ là người khác không nhìn ra.

Cô ấy cố hết sức đỡ đồng đội ngồi xuống một chiếc xe cũ kỹ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trần Tinh.

"Cô biết điều này đã vi phạm..."

"Không nên nói lung tung."

Trần Tinh liền cắt ngang lời của cô ta: "Tôi cũng chỉ đi ngang qua đây thăm người thân, đúng lúc đi qua đây."

Vừa nói vừa mở ba lô của mình ra: "Có thuốc giải độc còn có cầm máu, giảm đau cô muốn cái nào?"

"Có dùng rồi."

Hạ Trùng khoát tay một cái tiện thể vận động phần bả vai.

Dường như cô ấy muốn di chuyển bả vai của mình, nhưng vì không muốn để người khác nhìn ra nên mượn động tác khoát tay để làm.

Nét mặt cô ấy rất lạnh lùng: "Hồi nãy tôi đã sử dụng nhiều năng lực nên không thể đưa cô ấy trở lại, nên chỉ có thể chờ đồng đội đến đây..."

"Mấy người coi ta là kẻ ngốc sao?"

"Cái gì mà lấy tài liệu còn cả thăm người thân?"

"Chờ lúc nữa có muốn giúp chúng tôi phá hủy phòng thí nghiệm đó không?"

Có một số việc nói tới đây thì rất khó hiểu nhưng sự thật chính là như vậy...

Đối mặt với lời chất vấn của Hạ Trùng, Trần Tinh bất lực thở dài liếc mắt nhìn Lục Tân.

Lần này Lục Tân thấy hơi không yên lòng, ánh mắt quét xung quanh chỉ gật đầu với Hạ Trùng:

"Chào cô."

Gương mặt Hạ Trùng lạnh lùng nói: "Tôi không ổn tí nào."

Lục Tân thấy hơi xấu hổ, sao cái cô gái này lại không biết khách sáo chút nào thế.

Anh dứt khoát không để ý đến cô ấy nữa, tiếp tục nhìn các hướng xung quanh, lúc này em gái đang đi lung tung gần đây nóng nảy tìm kiếm thứ gì đó.

"Đúng là chúng tôi đến đây thăm người thân, đã xảy ra chuyện gì không phải là rất trùng hợp sao?"

Thấy Lục Tân không để ý tới, Trần Tinh nhanh cười giải thích: "Với lại chúng tôi rất hợp tác giúp đỡ thành chính trong công việc, chúng tôi làm gì vào thời gian riêng của mình cũng vi phạm quy định của các cô sao?"

Sắc mặt Hạ Trùng càng lạnh hơn, nói: "Chúng tôi đã đóng cửa thành phố."

Trần Tinh nói: "Nhưng mấy người không có thông báo, đặt mấy chiếc xe ở đó ai biết mấy người làm gì?"

"Cô..."

Giọng nói Hạ Trùng cuối cùng cũng lộ ra chút gấp gáp: "Các cửa lớn đều đóng lại, mấy người vào bằng cách nào?"

"Cứ đi vào thôi."

Trần Tinh nói: "Lúc chúng tôi đi vào cũng không có ai ngăn cản, càng không có ai nói với chúng tôi không thể vào..."

Hạ Trùng triệt để im lặng, một lát sau mới nói: "Tôi ghét mấy người."

Trần Tinh mỉm cười: "Ngược lại tôi lại thích cô, một cô gái quật cường."

Khung cảnh trở nên yên lặng một lúc.

Bích Hổ hứng thú nhìn hai người bọn họ cãi nhau, nụ cười trên mặt gã trông hơi ngốc.

Có trời mới biết lúc này gã đang nghĩ gì...

Mặc dù lúc này suy nghĩ của Lục Tân luôn đặt trên người em gái nhưng anh cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của bọn họ, trong lòng không khỏi thở dài:

"Lãnh đạo đúng là lãnh đạo..."

Lúc mới nghe lời nói của Hạ Trùng, anh cũng thấy có hơi chột dạ. Nhưng sau khi nghe Trần Tinh nói lại không nhịn được mà ưỡn ngực lên. Đội trưởng nói rất hay, họ không có vi phạm quy định gì.

"Được rồi..."

Dường như nhìn thấy Hạ Trùng đang nén giận, Trần Tinh cũng chuyển chủ đề: "Cô gặp phải cái gì mà bị thương thành thế này?"

"Một con quái vật máu thịt bị thao túng."

Lực chú ý của Hạ Trùng bị dời đi, nói: "Hai đồng đội của tôi một chết một bị thương, còn vết thương trên người tôi là tự làm."

"Hả?"

Những lời này khiến cho Bích Hổ và Lục Tân đều cùng giật mình.

Bích Hổ nhìn xuống hai đùi của Hạ Trùng, từ từ đưa tay chống cằm, lộ ra vẻ đau lòng.

Còn Lục Tân lại nghĩ khác, không hiểu hình ảnh lúc cô gái này lạnh lùng không có cảm xúc cầm dao cắt bắp đùi mình thành như vậy, trong lòng thấy ớn lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận