Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1441: Món đồ ở tầng dưới cùng (2)

Dù có là một ảo tưởng bóng bẩy, to lớn cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ tìm ra được một sơ hở trí mạng.

Có thể là vào một ngày nào đó, người kiểm tra chợt phát hiện ra kết quả kiểm tra có sai sót ở chỗ nào đó, hoặc giả như vào một hôm nọ, người đó chợt phát hiện ra chuyện nếu kết quả kiểm tra tảng đá này thật sự là vàng thì há chẳng phải chiếc bàn uống trà và cả căn nhà của mình cũng đều là làm từ vàng?

Sơ hở ấy sẽ không thể bị che giấu.

Vậy nhưng từ những gì mẹ nói, một khi đã đạt tới bậc thang thứ sáu thì sẽ có thể che giấu được lỗ hổng này?

“Tạo vật chân thức là sức mạnh đáng sợ nhất…”

Trong lúc Lục Tân suy nghĩ, mẹ đã dẫn anh đến một nơi kỳ lạ trong Vực Sâu.

Nơi này trông như một hải vực âm trầm, ánh sáng hồng nguyệt ở chỗ này cũng có chút ảm đạm như thể mọi thứ đã bị nuốt chửng.

Nhìn hải vực này, bà nhẹ giọng nói:

“Mẹ không thể dùng ngôn ngữ để giải thích cặn kẽ nhưng có thể để con nhìn xem, đồng thời cũng hiểu được sức mạnh này được tạo thành như thế nào.”

Nói xong những lời này, bà quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Lục Tân hơi ngẩn người, có thể nhìn thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt bà khiến tim anh không khỏi chùng xuống một chút.

Họ đang chuẩn bị làm gì mà lại có thể khiến mẹ lo lắng đến mức này?

Sau một hồi yên lặng, Lục Tân nở một nụ cười, cố tỏ ra ung dung rồi cười nói: “Rồi ạ.”

Nụ cười của Lục Tân đã lây sang cho mẹ, bà nắm tay Lục Tân, khẽ dùng sức một chút. Sau đó, dưới ánh sáng màu hồng nguyệt, hai người từ từ bước xuống “hải vực” kia, hay nói đúng hơn là đi xuống một nơi còn sâu hơn cả Vực Sâu.

Từ khi tiến vào Vực Sâu, mẹ vẫn luôn dẫn theo Lục Tân đi bộ quanh đây.

Có lẽ bà đang cố gắng hết sức để giúp Lục Tân hiểu thêm về nơi này.

Vậy mà hôm nay, hai người lại đi tới một nơi còn sâu hơn cả Vực Sâu, vì vậy, một cảm giác kỳ dị bỗng trôi lơ lửng trong lòng Lục Tân. Anh có cảm giác như mình đã tiến vào một không gian không có trọng lực, nơi mọi thứ đều bị đảo ngược, hoặc là như đang đắm chìm trong một giấc mộng vừa kỳ lạ vừa sáng bừng, hơn nữa còn ngày càng chìm sâu vào giấc mộng này. Anh đã cách xa thực tế, sau đó lại còn cách xa Vực Sâu một màu đỏ thẫm kia hơn.

Giống như đang ngụp lặn dưới đáy đại dương.

Anh nhìn thấy tầng này đến tầng khác, cảnh tượng khác nhau.

Lúc thế giới đỏ thẫm một mảnh kia bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ mà anh có thể nhìn thấy ở xung quanh cũng trở nên tối đen.

Sâu tận bóng tối, hệt như chẳng có thứ gì.

Vậy nhưng khi Lục Tân định thần lại, anh bỗng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Anh trông thấy rất nhiều tượng thần to lớn, có tòa là Phật đà cầm hoa mỉm cười, có tòa lại là Thiên tôn tay cầm phất trần, có tòa lại là Chúa Cha với vẻ mặt đau khổ, ngoài ra cũng có đủ loại quái vật yêu hồ rắn thần sặc sỡ, mỗi một bức tượng ấy đều ẩn mình trong bóng đêm vô tận, mỗi một tòa đều vô cùng cao lớn, ở trước mặt bọn họ, Lục Tân cảm giác bản thân nhỏ bé như một con ruồi, tràn ngập cảm giác bất lực.

Vậy nhưng, tất cả những tượng thần và Phật đà đếm không xuể ấy đều ẩn mình trong bóng tối, im lặng không nói gì.

Cảnh tượng thế này khiến người ta có cảm giác cực kỳ tuyệt vọng…

“Ở nơi này, thấy cái gì cũng không phải là chuyện lạ…”

Mẹ nhẹ giọng giải thích: “Vực Sâu chính là lòng người, trong lòng người vốn có thể cất giấu bất cứ thứ gì.”

“Có thứ đã bị bọn họ lãng quên, có thứ lại là thứ bọn họ cố gắng che giấu.”

“Cũng có thứ mà bọn họ sẽ không thừa nhận cả đời này, vậy nhưng những thứ đó lại là sự thật, sẽ luôn ám ảnh bọn họ.”

Lục Tân yên lặng không nói lời nào, chẳng qua chỉ đi theo mẹ vào sâu trong Vực Sâu hơn.

Anh bỗng nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng sặc sỡ.

Nhìn thấy một khu rừng với đầy những bia mộ khổng lồ mọc lên giữa bóng tối vô biên.

Nhìn thấy những màu sắc khác nhau trên vô số gương mặt mỹ nhân, chúng xâu chuỗi cạnh nhau như một hàng cá đang hong khô trong gió.

Nhìn thấy đủ loại súng ống, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh có dáng người to như một tòa cao ốc được người ta ôm vào lòng chơi đùa…

Nơi này như một buổi triển lãm rộng lớn với vô số ác mộng của tất cả mọi người trên thế giới, mỗi cơn ác mộng lại được dùng thêm một ít thủ pháp trừu tượng để thể hiện, vậy nên mới khiến người ở nơi này chìm trong tuyệt vọng, có thể cảm nhận tất cả sự quái đản và vắng lặng ở đây một cách rõ ràng và chân thật nhất.

Anh nhìn thấy một khu rừng tuyệt vọng, nhìn thấy một đóa hoa tử vong, nhìn thấy một con quái vật cô độc, nhìn thấy một linh hồn u sầu.

Càng vào sâu, đủ loại tuyệt vọng và những màu sắc sặc sỡ lại càng nhiều hơn.

Vậy nhưng càng vào sâu trong Vực Sâu, những hình ảnh hư ảo mà Lục Tân nhìn thấy lại càng ít, chỉ có những mảng lớn màu đen.

Giống như sự cô tịch vĩnh hằng và cái chết.

Dần dà, một cảm giác run sợ bỗng dâng lên trong lòng.

Anh bỗng nhiên cảm nhận được rất nhiều tiếng kêu rên trầm thấp, đó là một lá bài Poker J bích đang liều mạng giãy giụa, hệt như đang cảm thấy sợ hãi.

“Xào xạc…”

Xung quanh bỗng vang lên âm thanh như đang có mấy chục nghìn con tằm đang gặm lá, ngay bên tai, trước mắt và trong đầu anh.

“Đó là…”

Ngay cả Lục Tân cũng bất chợt cảm thấy căng thẳng đến lạ thường.

“Không sao cả, con chỉ cần nhìn…”

Giọng nói của mẹ vang lên bên cạnh anh, trên mặt bà đầy vẻ kiên nghị.

Vậy nhưng chẳng biết từ lúc nào, trên cơ thể của bà đã bắt đầu xuất hiện những vết thương to tướng cùng máu tươi, sắc mặt bà lại càng kiên định hơn, thậm chí còn có vẻ tuyệt quyết.

“Vì để cho con nhìn thấy cái này, dù có mạo hiểm hơn nữa cũng đáng giá…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận