Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 453: Đầu và thân ghét bỏ nhau (2)

Đầu xe có hơi bất ngờ mở to mắt liếc nhìn Lục Tân.

Bắt gặp thần thái điềm tĩnh của Lục Tân, vẻ mặt cô ta đột nhiên có chút phức tạp, tựa hồ đột nhiên thay đổi biểu cảm ngay lập tức.

Cô ta lạnh lùng xem thường nói: "Không phải thân thể của tôi, sao phải trân trọng?"

Lục Tân nghe xong câu này, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng đến lúc này, đầu xe đã trở nên lạnh lùng vô cảm, đột nhiên thu súng lại, tiện tay ném qua một bên, lạnh lùng liếc nhìn giữa hai chân Lục Tân, nói: “Nói lời cay đắng như vậy, làm mất hết hứng thú của tôi rồi, anh đi đi!”

Thái độ thay đổi khiến Lục Tân sững sờ một hồi, chậm rãi nói: "Vậy thì cô..."

"Hối hận cũng muộn rồi, cút nhanh đi..."

Đầu xe đột nhiên gào thét điên cuồng, vỗ mạnh vào đùi, tay chân co quắp, khàn cả giọng.

"Chuyện này……"

Lục Tân nhìn cô ta có chút phát điên, chậm rãi bỏ súng xuống.

Anh có thể cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong người phụ nữ này, một chút tò mò, tiềm tàng một chút ao ước.

Ngập ngừng một chút, anh vẫn là không nói gì, mà là lẳng lặng cất súng đi, xoay người bước ra ngoài.

Khi bước đến cửa, mới thì thầm nói: "Tôi không hối hận ..."

Bên ngoài sảnh phục vụ, không khí đã trở nên hơi căng thẳng từ lúc nào.

Trong lều, trong chiếc ca-bin đóng chặt, khắp nơi đều là những ánh mắt lo lắng và tò mò, len lén nhìn sang.

Có người đi ngang qua Lục Tân, lo lắng chạy vào xem đầu xe có chuyện gì không.

Một lúc sau, lại có một tiếng "cút đi" cuồng nộ khác truyền đến từ sảnh phục vụ, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác nghi ngờ vô cùng.

Thằng nhóc này nhanh vậy sao?

Lục Tân tự mình âm thầm trở về lều của chú cháu lão Chu.

Hai người sớm đã căng thẳng ra đón, lo lắng nhìn Lục Tân, đặc biệt là sau khi xem kỹ quần áo trên người, phát hiện không có dấu vết cởi ra, biểu cảm đột nhiên tỏ vẻ khó hiểu, có chút không tin được mà nhìn về phía sảnh phục vụ.

"Tôi đã xem qua rồi, cô ta không bị lây nhiễm.”

Lục Tân giải thích với họ: "Mặc dù cơ thể của cô ta dường như có chút vấn đề, nhưng có vẻ cũng không đến nổi thay đổi hoàn toàn ..."

"Vậy thì ... cô ta rất căm ghét thân thể của mình, lại là chuyện gì nữa đây?”

Sự hoang mang trên gương mặt của chú cháu lão Chu càng nặng nề hơn.

"Căm ghét?"

Lục Tân có chút kinh ngạc liếc nhìn bọn họ.

Lão Chu gật đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ do dự.

"Chú, hay là để cháu nói cho..."

Tiểu Chu thấy chú mình do dự, vỗ vai ông ta nói: "Lần trước cháu nhìn khá kĩ..."

Nói xong, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Tân, vẫn ấp úng nói: "đầu xe của chúng em ấy, không chỉ là…"

Trong khi Lục Tân đang cẩn thận lắng nghe, giọng nói vui mừng của em gái anh đột nhiên vang lên bên cạnh anh:

"Anh à, người phụ nữ đó... thật thú vị..."

Trong sảnh phục vụ, ngọn lửa đã cháy gần hết, không có mồi lửa nào để cháy, chỉ còn cục than hơi đỏ.

Đầu xe của đoàn xe, lúc này đang trần như nhộng, ngồi ở bên cạnh lều, hút thuốc trong im lặng.

"Nhìn thấy chưa……"

Không biết đã ngồi trong bóng tối yên tĩnh bao lâu, cô ta đột nhiên khàn giọng.

Trong giọng nói, dường như mang theo chút hả hê.

"Có người chê cô xấu kìa..."

"Ha ha, tôi biết sẽ có ngày cô sẽ bị người khác ghê tởm ..."

Khi nói, cô ta cúi đầu và nhìn vào cơ thể mình.

Cô ta thực sự đang nói chuyện với cơ thể của chính mình.

"Cô sẽ trở nên ngày càng kinh tởm, đến khi tất cả mọi người đều ghét cô ..."

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của cô ta hơi sáng lên, có chút kích động, thậm chí có thể nhìn ra một chút căm hận.

"Cơ thể của cô à?"

"Ha ha, để tôi xem cô còn cần cái cơ thể này không..."

Vừa nói, giọng cô ta trầm xuống, chợt nghĩ đến điều gì đó, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn.

Sau đó cô ta chậm rãi kéo hộp thuốc về phía cơ thể mình…

"Chậc..."

"Hóa ra còn có chuyện như vậy?"

Lục Tân nghe em gái thuật lại, còn có lời kể của Tiểu Chu, đại khái đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra trên cơ thể của đầu xe.

"Có nghĩa là, mấy đứa cho rằng thân thể của cô ta thuộc về người khác..."

"Thậm chí cô ta còn ghét bỏ thân thể này?"

Lục Tân nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, nguồn ô nhiễm như thế nào, hoặc là người năng lực nào, mới có thể gây nên chuyện này được,

"Đúng đúng đúng, đó là những gì đã xảy ra."

Lão Chu lại gật đầu lia lịa, trong giọng nói còn có chút khẩn cầu: "Tiểu huynh đệ, tôi thật sự cầu xin anh, anh lợi hại như vậy, xem giúp đầu xe của chúng tôi, tuy rằng bình thường đến tối cô ta mới phát bệnh, nhưng cũng rất đáng sợ... Mấy anh trong đoàn xe già rồi, thân tàn ma dại là một chuyện, quan trọng hơn là chính cô ta lại tiếp tục hành hạ bản thân như thế này, tôi lo rằng cô ta sẽ chịu không nổi mất…”

Lục Tân gật đầu, nghĩ đến vết sẹo trên người người phụ nữ kia.

Bây giờ anh đã có thể chắc chắn rằng người phụ nữ đã tự rạch nó ra bằng dao.

Nhất là cảnh em gái ban nãy lén nhìn thấy, người phụ nữ đó ngồi một mình trong sảnh phục vụ, rõ ràng là đã nhìn ra một vấn đề, đầu người phụ nữ và chính thân thể của mình giống như đã trở thành kẻ thù của nhau, khó mà hòa hợp cùng nhau.

Chúng đang hành hạ lẫn nhau.

Hơn nữa, chúng cảm thấy hạnh phúc khi gây đau khổ cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận