Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 199: Thị trấn Vui Vẻ

“Hửm?”

Lục Tân nghi ngờ nhìn Bích Hổ, anh không rõ gã nói vậy là có ý gì.

Còn Bích Hổ thì lại hạ giọng, cứ như sợ bị người khác nghe thấy, thì thầm: “Người anh em à, bây giờ thành Thanh Cảng chúng ta rất lợi hại, đã có thể thăm dò kỹ càng các thế lực lớn và những thành phố bỏ hoang xung quanh, cho dù không thăm dò hết thì cũng hiểu biết ít nhiều.”

“Nhưng ngoại trừ những nơi này ra thì vẫn còn những nơi vô cùng bí ẩn, đến nay vẫn hoàn toàn chưa có thông tin về nó.”

Gã nhìn Lục Tân, nói: “Những nơi như vậy được gọi là vùng cấm bí ẩn!”

“Vùng cấm?”

Lục Tân hơi nhíu mày, nói: “Chưa có người nào thăm dò nó sao?”

“Đã từng thăm dò, hơn nữa còn thăm dò rất nhiều lần!”

Bích Hổ nhíu chặt mày, hạ thấp giọng: “Nhưng cho dù là đội khai hoang hay là những nhà nghiên cứu do thành phố cử đi, nhân viên được trang bị vũ trang đầy đủ, thì một khi bước vào vùng cấm. Nếu không phát điên thì cũng biến mất, vô số người đã hi sinh nhưng lại không mang về được bất kỳ tin tức hữu dụng nào…”

“Nếu nói tin tức hữu dụng duy nhất mà những người thăm dò đó mang về, thì chính là: Nơi đây không thể thăm dò!”

“Bởi vì không hề có thông tin nào về nó, cho nên nơi này mới được gọi là vùng cấm bí ẩn!”

Nói đến đây, Bích Hổ gõ nhẹ lên bản đồ, lên giọng nói tiếp:

“Địa điểm trong lời của cậu chính là một trong những mơi đó, cũng là một nơi nguy hiểm nhất.”

“Tôi nghe người ta kể lại, nơi này đã từng nuốt chửng toàn bộ một đội khai hoang trăm người được trang bị vũ trang đầy đủ, sau lưng những người đó là các nhà đầu tư hào phóng, trang bị cho họ những trang bị tiên tiến nhất và súng ống mạnh nhất, ngoài ra còn có một tổ thông tin kịp thời gửi tin tức ra bên ngoài, nhưng sau khi họ đi vào cũng đột nhiên mất đi tất cả liên lạc, từ sau đó, không ai gặp lại họ nữa…”

Lục Tân im lặng nghe Bích Hổ nói, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu.

Mẹ có vẻ rất hứng thú nghe Bích Hổ kể chuyện, sau khi thấy ánh mắt Lục Tân nhìn mình, bà mỉm cười với anh.

“Đúng là một nơi du lịch rất tuyệt…”

Vừa nói, anh vừa vuốt ve mái tóc của em gái: “Em thấy đúng không?”

“Dạ dạ!”

Em gái ra sức gật đầu, trong mắt có vẻ rất hưng phấn.

Lục Tân nhẹ nhàng thở phào, rồi gật nhẹ, sau đó nói với Bích Hổ: “Vậy xuất phát thôi!”

Bích Hổ trợn to mắt nhìn Lục Tân, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

Lục Tân nghiêm túc giải thích: “Cho dù nơi này có phải vùng cấm hay không, thì vẫn phải bắt người về.”

“Báo cáo mới nhất về phương hướng hành động, sau khi điều tra, biết được thủ phạm sự kiện ngày mười tám tháng tám ở thành phố Vệ Tinh 2 thành Thanh Cảng chính là Tần Nhiên, rất có khả năng anh ta đang lẩn trốn trong thị trấn Vui Vẻ, đơn binh thuộc tổ Hành Động Đặc Biệt thành Thanh Cảng đề nghị cho tổ Hành Động đi vào thị trấn Vui Vẻ tiếp tục điều tra...”

“… Đã nghe, tôi là phó đội trưởng đã tỏ vẻ bất đồng ý kiến, thậm chí còn nghiêm khắc phê bình cậu ta!”

“Vô dụng, anh ta là đội trưởng, hơn nữa anh ta kiên trì...”

“Alo, anh nói câu này có ý gì? Không phải anh nên tiếp tục khuyên chúng tôi sao?”

“Ừ, ừ, được.”

Thấy Lục Tân nói muốn đi thị trấn Vui Vẻ rồi bắt Tần Nhiên về với giọng nhẹ nhàng như vậy, cả người Bích Hổ nổi đầy da gà.

Gã không dám từ chối, thậm chí còn không dám tỏ vẻ mình muốn từ chối.

Khó khăn lắm mới đi đến được khu vực trống trải, gã ôm cõi lòng đầy mong chờ báo cáo tiến trình công tác với trụ sở chính, rồi lấy cớ mất tín hiệu để kết thúc cuộc gọi với trụ sở chính. Nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện thế nào Lục Tân không chú ý, anh chỉ nghe được vài câu đứt quãng sau đó giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên tăng cao, rồi lại thấy Bích Hổ mân mê một vài thiết bị điện tử.

Báo cáo công tác khi ở ngoài hoang dã luôn rất phiền phức, Lục Tân không khỏi bắt đầu hoài niệm cuộc sống bên trong thành.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Bích Hổ cụp mắt quay về, bước chân hơi yếu ớt.

“Bọn họ nói thế nào?”

Lục Tân hơi quan tâm dò hỏi Bích Hổ.

Bích Hổ yếu ớt đưa một cái máy tính bảng có khung được viền bằng thiết ra, giọng nói đầy tuyệt vọng:

“Bọn họ gửi thẳng tư liệu tới...”

“Còn nói thuận tiện thăm dò khu vực bí ẩn này một chút cũng khá tốt, chúng ta mang ghi chép về cũng có thể coi như là một lần làm nhiệm vụ…”

“Cái gì?”

Lục Tân nghe xong thì hỏi lại với vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng.

Sau đó anh mỉm cười nhận lấy máy tính bảng, nói với Bích Hổ: “Vậy hãy nhanh lên đường thôi, tôi sẽ đọc trên xe.”

Bích Hổ thật sự không muốn lái xe, bởi vì gã không muốn đi vào nơi vừa khủng khiếp vừa bí ẩn đó.

Nhưng gã không dám không lái xe, bởi vì gã cảm thấy trong chiếc xe đầy người này, quyền lên tiếng của mình chiếm tỉ lệ rất nhỏ…

Mà Lục Tân ngồi ở trong xe cũng từ từ lướt xem những thông tin tư liệu bên trong máy tính bảng.

Có rất ít thông tin, anh không biết vì đang ở ngoài hoang dã, tin tức không kịp truyền đến, hay là vì vốn có rất ít thông tin về nó.

Phần tư liệu đầu tiên chỉ là một tấm ảnh chụp lại tờ tư liệu đơn giản, bên trên có một vài thông tin:

Vùng cấm bí ẩn cấp S là Thị trấn Vui Vẻ.

Địa điểm: cuối đường quốc lộ số Tám Mươi Lăm.

Giới thiệu: Vì khu vực này cực kỳ nguy hiểm, diện tích rộng ước chừng năm mươi ki-lô-mét vuông. Lúc tới gần khu vực này có thể đo lượng được sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh. Một số người sau khi tiếp cận với từ trường sức mạnh tinh thần sẽ xảy ra hiện tượng chóng mặt, bực bội, hôn mê, ảo giác, chân tay co giật và những phản ứng khác. Đi sâu vào năm mươi mét trong từ trường sức mạnh tinh thần sẽ không có phản hồi lại, và cũng biến mất khỏi tầm nhìn của những người chứng kiến.

Thiết bị điện tử đến gần từ trường sức mạnh tinh thần thì hệ thống mạch điện sẽ xuất hiện hiện tượng nhiễu loạn tín hiệu.

Nguồn gốc: Không rõ.

Cấp bậc ô nhiễm: Không rõ.

Những ghi chép thăm dò hiệu quả: Không.

“Không ngờ còn có tư liệu như thế này, trông không hề chuyên nghiệp...”

Lục Tân âm thầm lắc đầu, rồi lại lướt qua trang tiếp theo, phát hiện vẫn là một tấm ảnh.

Tấm ảnh được chụp từ một con đường bỏ hoang, là một khu vực cực kỳ trống trải.

Thời tiết âm u giống như có sương mù, không thể nhìn thấy rõ khung cảnh.

Nhưng dường như vì để chứng tỏ đây không phải máy ánh có vấn đề, nên ở góc dưới bên trái tấm ảnh chụp còn cố ý đặt một bể cá nhỏ, trên bể cá có đặt đồng hồ điện tử thể hiện thời gian, chứng minh tấm ảnh này được chụp vào hai năm trước. Hình ảnh bể cá rất rõ nét, có thể nhìn thấy rõ rong rêu và con cá nhỏ màu vàng ở trong bể, nhưng nhìn sâu vào bên trong lại chỉ có thể nhìn thấy không khí dao động hình gợn sóng.

Và không hề có chú thích cụ thể nào.

Lật đến trang thứ ba, lại nhìn thấy ảnh chụp của một người, người đó mặc một bộ đồ lao động liền thân màu xanh nhạt, trông giống như công nhân một nhà máy hóa chất nào đó, anh ta ước chừng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt là nụ cười vui vẻ, ánh mắt chất phác nhìn vào máy ảnh.

Dưới tấm ảnh có một dòng chú thích, Người dân thị trấn Vui Vẻ.

Lật sang một trang khác, là dòng ghi chép viết bằng tay, có vẻ như ghi chép về một vài truyền thuyết của thị trấn Vui Vẻ.

Cụ thế là thị trấn bắt đầu xuất hiện vấn đề bất thường đầu tiên là vào khoảng mười năm trước.

Thị trấn ngăn cách với con người, cũng rất ít qua lại giao tiếp với người bên ngoài.

Nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài người dân sống trong thị trấn đi ra ngoài, dùng lương thực để trao đổi một ít muối, vải dệt, và dụng cụ lao động với người ở ngoài.

Trên mặt người dân thị trấn Vui Vẻ luôn nở nụ cười không bao giờ thay đổi, cho nên mới có tên gọi “Thị trấn Vui Vẻ”!

Cuối cùng là một dòng chữ được viết bằng mực đỏ:

Đối với kế hoạch nghiên cứu thị trấn Vui Vẻ, mỗi lần nghiên cứu đều luôn mang lại những tổn thất không thể đo lường được.

Tất cả những nhân viên nghiên cứu bước vào từ trường năng lượng tinh thần ở thị trấn Vui Vẻ, không một ai sống sót.

Sau khi máy bay không người lái, máy móc gắn thiết bị điện tử thăm dò tiến vào vùng từ trường năng lượng tinh thần đều lập tức mất đi tín hiệu.

Đã từng có người giữ người dân thị trấn Vui Vẻ ra ngoài đổi lấy muối lại để thẩm vấn.

Kết quả thẩm vấn: Người dân thị trấn Vui Vẻ không thể trả lời được những vấn đề phức tạp.

Buổi tối cùng ngày: Nhân viên phỏng vấn người dân thị trấn Vui Vẻ và báo cáo nghiên cứu đã cùng biến mất, không tìm thấy tung tích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận