Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1707: Lời mời của viện trưởng già (3)

"Chúng tôi không muốn thừa nhận sai lầm của mình..."

Dưới sức mạnh tinh thần của Lục Tân, hai người đó sẽ không thể nói dối, trên mặt họ nở nụ cười cứng ngắc. Họ nói một cách máy móc: "Chúng tôi biết cậu nhất định sẽ không để chúng tôi đi. Tôi cũng biết ngay khi sử dụng sức mạnh còn lại để đấu thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Chúng tôi không có cơ hội chiến thắng, mà chỉ khiến thế giới này trở nên tồi tệ hơn mà thôi."

Hai người đồng thanh nói: “Vậy điều đó không còn cần thiết nữa.”

Nghe bọn họ nói như vậy, Lục Tân khẽ nhíu mày: " Các người cũng cảm thấy đau lòng khi thế giới ngày càng tồi tệ sao?"

"Có lẽ trong mắt cậu, chúng tôi là những kẻ ích kỷ, ngu ngốc."

Lão nghiên cứu viên đờ đẫn nói: “Nhưng mọi chuyện ngay từ đầu không nên như vậy.”

"Chúng tôi làm điều đó vì bản thân, cũng là vì nền văn minh này."

“Dựa theo kế hoạch, chúng tôi có thể thuận lợi cấy ghép ý thức vào giai đoạn đầu, tạo ra một vị thần mà chúng tôi có thể khống chế.”

“Mặc dù thế giới này sẽ chìm trong biển nước, nhưng Hỏa Chủng sẽ được giữ lại.”

"Chúng tôi sẽ lưu giữ ý thức của chính mình trong biển nước, đồng thời chế tạo một Con Tàu Ước Hẹn Noah mang dấu ấn của thời đại."

“Vào thời điểm thích hợp, chúng tôi sẽ chờ đợi ban sơ ngủ say, sau đó kiến lập nền văn minh mới.”

“Thậm chí, chúng tôi có thể mượn sức mạnh của ban sơ để xây dựng một nền văn minh mạnh hơn, không bao giờ bị tiêu diệt. Nền văn minh ấy có thể lý giải vạn vật và mọi thí nghiệm, có thể hồi tưởng quá khứ và tương lai, có thể bình đẳng mãi mãi.”

“Đây là thiên đường cũng là văn minh cao cấp của chúng tôi, một nền văn minh sự sống đa chiều.”

Cho dù là bây giờ đang trong trạng thái chết đi sống lại, và máy móc trả lời.

Nhưng khi nói về điều này, niềm tự hào vẫn hiện lên trên khuôn mặt của bọn họ.

“Đáng tiếc là, kế hoạch vĩ đại này của chúng tôi lại gặp mấy tên điên.”

Theo bản năng, trên mặt họ hiện sự thất vọng: “Thí nghiệm của chúng tôi đã thuận lợi ngoài dự kiến, một người sắp trở thành thần nhưng không thể thành công vì trong lòng người đó chỉ có oán niệm và thù hận...”

“Người đó vốn nên trở thành thần, nhưng bây giờ lại trở thành con quái vật khổng lồ...”

“Một người khác thì...”

Lão nghiên cứu già nói: “Cậu là do chúng tôi tạo ra, ban đầu là để bảo vệ chúng tôi khỏi bị ảnh hưởng bởi các lực lượng không thể kiểm soát."

"Giống như ngay từ đầu sẽ được tạo ra một nền văn minh bị nuốt chửng."

“Nhưng cậu lại giúp chúng tôi giải quyết biến cố và trở thành biến cố lớn nhất của chúng tôi.”

“Cậu thậm chí còn không biết kế hoạch của chúng tôi là gì mà coi chúng tôi là địch.”

“Vì cậu nên kế hoạch của chúng tôi thất bại, chỉ có thể nhận thua.”

"Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không thừa nhận sai lầm của mình..."

“Ai có thể chắc chắn rằng, nếu mọi thứ diễn ra theo kế hoạch của chúng ta, một nền văn minh vĩ đại hơn sẽ không mở ra?”

Lục Tân khẽ mím môi.

Mặc dù đã đoán được, nhưng sau khi nghe những lời của họ, anh mới thực sự hiểu ý nghĩa của việc "khởi động lại thế giới".

Hôm nay, hai người này được anh thức tỉnh sức mạnh ảo cảnh sau khi chết. Vì vậy, anh có thể khai thác những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng họ. Nhưng vì họ đã chết và được hồi sinh bởi sức mạnh của sự tưởng tượng nên họ chịu ảnh hưởng của anh. Anh có thể khiến họ sống lại, nhưng anh sẽ đánh mất nhân cách thực sự của họ.

Vì vậy anh không cách nào nhìn thấy biểu hiện chân thực của họ khi nói ra những lời này.

“Tôi cảm thấy lời các người nói rất lý...”

Lục Tân trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói với hai cái xác.

“Nhưng...”

Anh trầm mặc một chút, rồi nói nhỏ: “Các người thông minh như vậy, nhưng lại không hiểu phản ứng của người bình thường ?”

“Các người hy sinh họ rồi cho rằng bọn họ không được phản kháng?”

“Là vì họ không đủ ngốc, hay do các người không đủ thông minh ?”

Vị giám mục áo đen và nhà nghiên cứu già im lặng, vẻ mặt đờ đẫn, không có ý định trả lời.

Điều này chứng minh rằng trong lòng họ không có câu trả lời cho câu hỏi này.

Lục Tân chờ giây lát, rồi cười phá lên, anh đang cố gắng nói lý với người đã chết......

Anh khẽ lắc đầu, chuẩn bị thu hồi lực lượng trong tưởng tượng của mình.

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nghe giáo chủ áo đen nói, thần sắc như sống lại, lạnh lùng nói: “Nếu như là bản thân chúng tôi cảm thấy thí nghiệm là cần thiết, chúng tôi sẽ không ngần ngại nuôi cấy.”

“Hả?”

Lục Tân trước câu nói này.

Bọn hắn đã chết, cho dù tỉnh lại, cũng sẽ chỉ nói những lời còn sâu trong bản năng và ký ức.

Lúc này, ông ta bỗng nhiên nói như vậy, chẳng lẽ đây là những lời ông ta đã giấu thật sâu trước khi chết.

Chẳng lẽ họ chờ anh hồi sinh rồi nói những lời trong nội tâm để giảng cho anh nghe ?

Trầm mặc một lúc, Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn hai người dù có chết cũng không nhận lỗi của mình.

Anh khẽ gật đầu, coi như phép lịch sự.

Đây không phải là chào người có tham vọng mà phép lịch sự đối với người từng là thiếu niên Đồ Long.

Làm xong ất cả những thứ này, anh mới phất nhẹ tay, không hiểu cảm giác mất mát trong lòng mình.

Sức mạnh tưởng tượng từ từ rút đi và quay trở lại trong tâm trí anh, hai bóng người vừa sống lại biến mất như màn hình ti vi bị tắt. Trước mặt Lục Tân, vẫn chỉ là hai thi thể xương thịt nát vụn. Giữa đám bầy nhầy ấy, trong lòng bàn tay cứng ngắc trên mặt đất đang nắm chặt là thư như muốn dùng cách pháp này cố gắng đưa nó cho anh.

Lục Tân cúi người, nhận lấy lá thư rồi im lặng.

Đột nhiên, sự choáng váng biến mất, sự nhẹ nhõm và cảm giác mong chờ tràn ngập trong tâm trí.

Cuối cùng nó cũng đến.

Anh không cần nhìn nội dung bức thư cũng biết nó viết gì và tại sao phòng thí nghiệm Cao Sơn lại biến thành như vậy. Anh thấy một gương mặt quen thuộc. Ông ta đi tới phòng thí nghiệm Cao Sơn, không dùng vũ lực mà chỉ bằng lời nói đã thuyết phục hai người từng đứng trên đỉnh thế giới này, cho ông ta tất cả, rồi rời bỏ thế giới.

Khi cầm lá thư này lúc, Lục Tân thậm chí còn nhìn thấy dáng vẻ cười nói của ông ta.

“Tôi tới để tìm đầu minh.”

“Hai thầy à, tôi muốn thành quả nghiên cứu át chủ bài còn sót lại trong tay hai người.”

“Hãy dùng cái chết của hai người giúp tôi gửi một lá thư.”

“Đây là gì ?”

Phía sau ông ta, không biết từ lúc nào, mấy người Nhị Hào, Số Năm, Số Ba, Số Tám, Tiểu Thập Cửu đều chụm đầu vào xem.

Lục Tân im lặng rồi đưa lá thư cho họ đọc.

Nhưng sau khi mở lá thư, họ lại ngạc nhiên vì trong đó không có gì.

Thậm chí còn không có cả một tờ giấy trắng.

“Đây là lời mời của lão viện trưởng già dành cho chúng ta.”

Lục Tân bình tĩnh giải thích, nhưng giọng nói không tự chủ mà run lên:

“Ông ta biết không cần phải viết cái gì mà tôi vẫn có thể hiểu mục đích và suy nghĩ của ông ta khi để lại bức thư này.”

“Ông ta muốn mời chúng ta đến nhà ông ta......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận