Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1149: Sự nhiệt tình của bà con (2)

Chuyện này không thể trách Lục Tân. Đường chỗ này rất khó đi, rõ ràng trên bản đồ chỉ là một con đường lớn nhưng thực tế lại rất gồ ghề, hơn nữa có cái mương ở mặt đường lớn như vậy cũng không có biển báo nhắc nhở nào. Vì vậy, hai bánh trước đều bị vùi ở dưới.

Trong mương đầy bùn, Lục Tân càng đạp chân ga càng khiến bánh xe lún sâu hơn.

Rơi vào đường cùng, anh đành phải phải cầu cứu em gái...

"Anh, sao anh nhắm ngay mương mà đi thế?"

Em gái đến giúp đỡ, dùng một tư thế rất đặc biệt giữ tay lái.

Kết quả, xoay vô lăng rất lâu mà tiếng xe phát ra sắp thành tiếng kêu thảm thiết nhưng vẫn vô dụng.

"Em gái cũng không đấu nổi cái mương này ..."

Lục Tân vì lái xe xuống mương nên tâm tình không tốt lắm. Thấy em gái cũng không thể lái ra không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên.

Anh vừa cười, vừa xuống xe quan sát, phát hiện hai bánh trước đã lún hoàn toàn trong bùn, không thể di chuyển.

Trong lòng anh dần dần hiểu được, tình hình này thì cần xà beng.

Từ lần trước Oa Oa dùng xà beng cũng không làm được chuyện lớn, trong cốp xe của Lục Tân vẫn còn xà beng. Anh mở cốp xe ra, hì hục nâng nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lâm vào trầm tư. Quả nhiên xà beng cũng không được.

Anh chỉ là một người bình thường, làm sao có thể nhấc được con quái thú bằng sắt thép này?

Lục Tân mệt đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi. Anh đứng thẳng lưng, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy trên cánh đồng xa xa có không ít người đứng nhìn.

Có nam có nữ, cũng có vài chàng trai cường tráng.

"Mọi người ơi..."

Rơi vào đường cùng, Lục Tân đành phải nhờ sự giúp đỡ: "Có thể tới đây giúp tôi nâng cái xe này lên không?"

Ở một nơi hỗn loạn mà mất trật tự như vậy, Lục Tân cũng không coi trọng phẩm chất đạo đức của bọn họ. Nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào nên mới phải như vậy. Nhưng anh không ngờ là, nghe được tiếng hô của anh, những thanh niên đứng dưới ruộng lập tức đi tới, chào hỏi một chút. Xong mười mấy người đi tới vây bên cạnh xe, cùng nhau hô ‘một hai ba’ dùng sức nâng lên.

Chiếc xe này được bọn họ nhấc lên dễ dàng.

Lục Tân rất cảm động, vội vàng lấy thuốc ra mời bọn họ: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn các anh rất nhiều..."

"Được rồi. Anh nhìn lốp xe này, bị đâm mấy cái đinh..."

Lục Tân vội vàng khéo léo từ chối, cười nói: "Không cần, còn có thể mở."

"Không cần khách khí, thôn chúng tôi rất gần đây, vài bước là tới..."

"Cho dù không sửa xe thì cũng nên rửa đi. Cậu xem, chiếc xe này bẩn quá rồi..."

"Trời sắp tối rồi, đi đêm không tốt, đến thôn chúng tôi nghỉ ngơi một đêm đi.

Dân làng xung quanh thực sự quá nhiệt tình, luôn miệng mời Lục Tân.

Lục Tân không phải là một người rất biết từ chối, đặc biệt trong khi họ nhiệt tình quá. Anh nhìn xung quanh, quả thật trời sắp tối, mình cũng không muốn ngủ ngoài trời nên không có ý từ chối ý tốt của những người này, đành đồng ý đi theo bọn họ đến điểm sửa xe rồi nghỉ ngơi một đêm.

Lúc này đám người mới tản ra phía trước đầu xe, còn để một cô gái lớn ngồi ở ghế phụ.

"Ai nha anh thật đẹp trai..."

Cô gái buộc bím tóc hoa gai, trong tay cầm liềm sắc bén, xấu hổ nhìn Lục Tân: "Anh từ đâu tới vậy?"

“Thanh Cảng.”

“Có vợ chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa.”

“Muốn tìm người như nào? "

“Điều này, phải thảo luận với gia đình.”

"Gia đình ở đâu? Cho tôi nhìn một chút..."

"Tôi nói bọn họ đang ở phía sau nhìn cô, cô tin không?"

Quả nhiên thôn không xa, dưới sự chỉ đường của cô gái và thôn dân hai bên, anh rất nhanh chạy vào.

Xa xa nhìn thấy ánh sáng đèn xe, người trong thôn lập tức mở hàng rào gỗ thô to, nhường chỗ để Lục Tân vào, xa xa còn có người đánh chiêng đánh trống, có một thôn trưởng cao chừng hai thước, nhiệt tình dẫn người đi ra, vươn hai tay nắm tay Lục Tân: "Hoan nghênh khách quý từ xa đến, thật sự đã lâu chúng tôi không nghênh đón người ngoài..."

Nói xong họ rửa xe cho anh, rút đinh, còn đưa đồ ăn ngon lên.

Lục Tân được mọi người nhiệt tình đưa vào một căn phòng trống, các loại đồ ăn uống đều được đưa lên, có cơm trắng, cũng có bánh hấp, dưa muối ngâm. Những đồ này có lẽ trân quý đến mức bọn nhỏ vừa nhìn đã thèm tới mức chảy nước miếng...

"Cái này..."

Lục Tân không tin nói: "Vùng đất hỗn loạn hình như không giống với lời đồn, rõ ràng mọi người rất nhiệt tình..."

Những người xung quanh nhiệt tình nên Lục Tân cũng tự nhiên ăn, uống.

Thấy anh không khách sáo, dân làng xung quanh cũng vui vẻ, cả đám cười như hoa nở rộ.

Sau khi ăn cơm xong, trưởng thôn lập tức sắp xếp người tìm chỗ ở cho Lục Tân, muốn trải chăn mới, rồi gọi góa phụ đầu thôn tới đây...

Đối mặt với sự nhiệt tình này, Lục Tân ngượng ngùng nói: "Thật sự không cần quả phụ..."

"Tính cả tiền ăn uống, còn có tiền sửa xe rửa xe là bao nhiêu tiền tôi sẽ trả, không thể chiếm tiện nghi mãi được..."

"Ai..."

Trưởng thôn kia phất tay, nghiêm túc nói: "Khách quý nói cái gì vậy?"

"Ra ngoài, ai mà chưa từng gặp khó khăn. Giúp được thì nên giúp, đúng không?"

"Tiền không cần đưa vội, trước tiên mời khách quý xem đặc sản trong thôn chúng tôi."

Nói xong ông ấy khoát tay áo, nói: "Nhanh lên, mấy người đem đặc sản của chúng ta ra cho khách quý thưởng thức..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận