Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 378: Vật phẩm mấu chốt (3)

Lúc này Lục Tân đang cúi đầu nhìn vào trong hộp, sau đó nhìn thấy vật phẩm ký sinh như lời giáo sư Bạch nói.

Ngoài dự đoán của mọi người, đó là một cặp mắt kính.

Gọng kính là một loại gỗ màu đỏ, hoặc nói là cùng loại với chất liệu gõ, mặt trên có hoa văn màu đỏ.

Thoạt nhìn cảm thấy các vân gỗ ở trên gọng của cặp mắt kính này đang chậm rãi mấp máy, giống như bản thân mắt kính này đang sống.

Thậm chí khi nhìn chằm chằm cặp mắt kính này, Lục Tân xuất hiện một loại ảo giác.

Hình dạng của cặp mắt kính này đang trộm nhìn mình…

“Đây là vật phẩm mấu chốt trong tăng cường giai đoạn 2 của cậu.”

Giáo sư Bạch nói với Lục Tân: “Bản thân nó có đủ chức năng truyền tải thông tin, hỗ trợ xử lý nhiệm vụ, nhưng quan trọng nhất vẫn là bởi vì nó có tính chất sức mạnh tinh thần riêng, khi cậu xuất hiện dao động cảm xúc, có thể mượn nhờ nó đến để thực hiện cân bằng.”

“Đơn giản mà nói, nó chính là một sự bảo đảm.”

“Chỉ cần đeo nó, cậu sẽ không vì bị tác động đến cảm xúc, mà dẫn đến bản thân mất khống chế.”

“Đương nhiên, giai đoạn 2 thật sự sẽ không nhanh như vậy, cậu sẽ cần thời gian để thích ứng với nó, cũng ảnh hưởng lẫn nhau.”

“Nhưng xét đến cùng, có nó, cậu sẽ chân chính tiến vào giai đoạn 2.”

Lục Tân lập tức trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn cặp mắt kính kia.

Suy đoán của anh đối với giai đoạn 2 đã tiến hành rất nhiều lần, lại không ngờ sẽ thực hiện như thế này.

Anh biết bức tranh kia đáng sợ, cũng bởi vậy mà có chút cảnh giác đối với cặp mặt kính có liên quan gì đó đến bức tranh kia.

Mắt kính như vậy, thật sự có thể đeo lên mặt?

Một cặp mắt kính thật sự có thể trợ giúp mình bảo trì sự ổn định của cảm xúc?

Khi Lục Tân trầm mặc đánh giá cặp mắt kính kia, những người khác cũng bảo trì trầm mặc theo.

Ở nơi xa, bên cạnh khách sạn Đông Hải, quái vật tinh thần áo choàng đỏ lại khuếch tán ra chấn động một lần nữa.

Có thể cảm nhận được, lúc này trùng kích của nó đáng sợ hơn sức mạnh trước đây rất nhiều.

Thành phố này, thỉnh thoảng sẽ có tiếng kêu thảm thiết cùng khủng hoảng truyền đến từ rất xa, điều này đại biểu cho bi kịch đang xảy ra.

Giáo sư Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Còn hai phút.”

Sau đó ông ta thản nhiên nhìn về phía Lục Tân, nói: “Tiến hành tăng cường giai đoạn 2, không chỉ cần chúng tôi tin tưởng người có năng lực sẽ không mất khống chế, đồng thời cũng cần người có năng lực tin tưởng chúng tôi. Ví dụ như Bích Hổ, hắn chính là đại diện điển hình cho việc chúng tôi tin tưởng hắn, hắn lại không tin chúng tôi. Cậu trình đơn, chúng tôi lựa chọn tin tưởng, cho nên thông qua đơn của cậu, tạo ra vật phẩm đặc thù này.”

“Hiện tại, chúng tôi đưa ra phương án, cũng cần cậu lựa chọn.”

Cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt đang dừng ở trên người chính mình.

Lục Tân vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn Oa Oa trên người mình, quét về phía khóe miệng căng thẳng của Trần Tinh, sau đó lại đảo qua thành viên của đội đặc công đang khẩn trương, đảo qua giáo sư Bạch trước mặt, người đàn ông trung niên mặt tròn với nụ cười ôn hòa phía sau ông ta…

Cuối cùng, anh dừng lại trên người đàn ông có gương mặt cứng như khối nham thạch.

Anh có thể cảm nhận được, trong tất cả mọi người ở đây, người cảnh giác chính mình nhất, chính là người đàn ông này.

Vì thế anh có chút nghẹn ngào mở miệng: “Các người lựa chọn tin tưởng tôi, sẽ không sợ tôi… thật ra là tên điên?”

Người đàn ông có khuôn mặt cứng rắn bị Lục Tân nhìn, thân thể cũng có hơi căng thẳng.

Sau đó ông ta chậm rãi vươn tay, vươn về phía bên chân, rút súng của mình ra.

Lúc này, người xung quanh đều đã vô cùng khẩn trương, yết hầu khô khốc, sau đó bọn họ nhìn thấy người đàn ông này rút súng ra, sau khi kiểm tra một hồi, lại lấy ra một túi nhỏ băng đạn khác, trực tiếp ném về phía Lục Tân.

Lục Tân nhận được, phát hiện cái túi nhỏ đó chứa đầy viên đạn đặc thù.

“Cho dù cậu là kẻ điên, vậy cậu cũng là kẻ điên của Thanh Cảng.”

Sắc mặt cứng rắn của người đàn ông kia, hoặc nói là bộ trưởng Thẩm, giọng nói vững vàng, chậm rãi nói: “Tôi quả thật vẫn luôn tràn ngập cảnh giác với cậu, nhưng tôi cũng vô cùng rõ ràng, hơn nữa phải thừa nhận rằng thành phố này của chúng tôi, vẫn luôn được kẻ điên bảo hộ.”

Lục Tâm không nói.

Sau một lúc lâu, anh nhét cây súng cùng viên đạn đặc thù này vào trong túi.

Sau đó trên mặt anh lộ ra nụ cười, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng, nói:

“Nhiệm vụ lần này làm xong, thù lao của tôi hẳn là cũng đủ để mua căn hộ nhỉ?”

Người xung quanh đều có chút không phản ứng kịp.

Ngược lại, Tô tiên sinh, người đứng ở phía sau đám người, cười nói: “Tôi đảm bảo, sẽ đủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận