Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 577: Rubik bậc 12

Trong sân, còn lại ba gã Bích Hổ.

... Ít nhất... thì có một tên là giả.

Đương nhiên, đây là trong trường hợp đã loại trừ hai khả năng còn lại.

Một là Trần Tinh hoặc là Bích Hổ đã bị những người bị ô nhiễm kia giết chết trong lúc hỗn loạn, cho nên bây giờ còn hai Bích Hổ giả.

Hoặc khả năng thứ hai, đó là trong lúc Lục Tân xử lý những người bị ô nhiễm này, thì giác quan xảy ra vấn đề, hai đồng đội đã bị anh giết chết...

... Nhưng điều đó là không thể, vì khi nãy Lục Tân rất cẩn thận!

Ba gã Bích Hổ và Lục Tân đứng trong sân nhìn chằm chằm nhau, bầu không khí im lặng đến mức đáng sợ.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, có một gã Bích Hổ giơ khẩu súng trong tay lên chĩa thẳng vào đầu người bên cạnh.

Lục Tân đột nhiên xông tới trước mặt gã, vung nắm đấm đấm gã... Nhưng vừa chạm vào đã thấy lạnh lẽo, Lục Tân xác định đây là Bích Hổ giả, năm ngón tay nắm chặt nắm đấm của gã, xương cốt của gã bị gãy vụn, ngón tay xoắn chặt vào nhau.

"Lạch cạch..."

Bình phun trong tay gã lập tức rơi xuống đất.

Bình phun chưa rơi xuống đất thì một gã Bích Hổ khác đã bổ nhào xuống đất bắt lấy bình phun giơ tay định phun.

Rồi cái đầu của tên "Bích Hổ" bị Lục Tân đấm đã nổ tung.

Lục Tân hơi yên tâm, gật đầu rồi nhìn sang tên Bích Hổ đã lấy được bình phun.

Giờ đã có thể xác định trong hai người còn lại, một là Bích Hổ thật, một người là Trần Tinh rồi...

Nhưng trước khi ý nghĩ đó lóe lên trong anh, thì đột nhiên tên Bích Hổ thứ ba lao tới, trong tay cầm một con dao găm sắc bén, bất ngờ đâm Bích Hổ nằm trên mặt đất.

Lục Tân nhanh tay lẹ mắt lao về phía trước, bởi vì tốc độ nhanh quá nên cả người anh gần như chạm đất nhưng vẫn cố gắng giữ thăng bằng bắt lấy tay gã.

Vừa nắm tay gã, đột nhiên khiến trái tim Lục Tân giật thót lên.

Cảm giác lạnh lẽo!

Bích Hổ này cũng là giả!

"Suỵt."

Lục Tân chợt kéo cánh tay của "Bích Hổ" này về phía mình, sau đó hai tay nhanh chóng nắm lấy cả người gã giống như muốn xé rách một món đồ, trong nháy mắt, tay, chân còn có cả cơ thể của gã đã biến thành những bộ phận riêng lẻ rơi đầy đất...

"Lách cách..."

Ngay lúc lồng ngực người này bị rách ra, một cục rubik cứ thế lăn xuống đất.

Cùng lúc đó, cơ thể của gã... những mảnh vụn của cơ thể này cũng nhanh chóng thay đổi thành một cảm giác da thịt lạnh lẽo, cứng ngắc.

Gã đúng là giả.

Sắc mặt Lục Tân hơi tái đi, quay đầu lại nhìn gã Bích Hổ đã giành lấy bình phun lúc nãy, gã vẫn giữ nguyên tư thế cũ tay nắm bình phun, nhanh nhẹn lộn xuống đất rồi đứng lên, nhìn chằm chằm Lục Tân một lúc rồi mới yên tâm.

Chẳng qua lúc gã nhìn lướt xung quanh một vòng, sắc mặt chợt trắng bệch: "Tổ trưởng Trần đâu?"

"Đúng vậy, tổ trưởng Trần đâu..."

Lục Tân thở gấp, thậm chí không dám quay đầu nhìn xung quanh.

Điều anh sợ chính là thi thể nằm ở đó, anh đã giết chết Trần Tinh...

...

"Mấy người ngây ra đó làm gì nữa?"

Trong bầu không khí bị đè nén đến nỗi khiến người ta không thở nổi đột nhiên vang vọng giọng nói của Trần Tinh

Lục Tân và Bích Hổ giật mình giống như gặp ma, vội vàng quay lại đã thấy Trần Tinh đi ra từ sau cây cột, điếu thuốc mới cháy được một nửa kẹp giữa hai ngón tay, trên người không có chút chút dấu vết đã chiến đấu, nhìn bọn họ như nhìn những kẻ kỳ quái.

"Cô..."

Lục Tân gấp gáp lên tiếng, sau đó lấy lại bình tĩnh, nói: "Vừa nãy cô ở đâu?"

"Đứng đây nhìn đám người hệ Người Nhện đánh lộn."

Trần Tinh từ từ nhả một luồng khói, ném tàn thuốc xuống đất cười nói: "Cảnh chiến đấu cận chiến của người hệ Người Nhện rất đáng để thưởng thức."

"..."

Lục Tân và Bích Hổ đều mơ hồ.

"À à..."

Đầu tiên Trần Tinh liếc mắt nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó mỉm cười nhìn người bên cạnh rồi nói: "Hai người quên nó rồi sao?"

Một con quái vật nhỏ ngắn có gắn xúc tu giống bạch tuộc trên người từ từ ló ra, hình như nó có chút xấu hổ, nửa người trốn sau lưng Trần Tinh, xúc tu mềm mại quấn lấy bắp chân của Trần Tinh giống như muốn chạy trốn bất cứ lúc nào.

Lục Tân và Bích Hổ đều đã hiểu rõ.

"Cho nên, lúc hai chúng tôi liều mạng, lãnh đạo như cô lại để cho con quái vật nhỏ này trốn trong góc, đứng xem chúng tôi đánh nhau?" Qua một hồi lâu sau, nét mặt Bích Hổ như đưa đám, hỏi: "Sao cô không dẫn chúng tôi trốn luôn?"

"Tình huống khẩn cấp nên cũng không có thời gian để phản ứng, hai người đều trở thành người coi người khác là phiền phức."

Trần Tinh thản nhiên nói: "Với lại so với hệ Người Nhện thì thân thủ hay năng lực của tôi đều chẳng bằng, làm vậy chỉ gây rối thêm thôi."

Lãnh đạo đúng là có khác...

Lục Tân còn có thể nói gì nữa chứ, vừa nãy lúc thấy Trần Tinh xuất hiện anh đã kích động muốn ôm cô ta.

Chỉ là thấy mặt cô ta vẫn còn có hơi sợ hãi nên đành thôi.

Nhưng Bích Hổ dường như có phản ứng, nức nở nói: "Đội trưởng không sao là tốt rồi, vừa nãy làm tôi lo muốn chết..."

Vừa nói vừa giơ hai tay muốn ôm cô ta.

Đột nhiên, một con dao găm xuất hiện trong tay Trần Tinh rồi lướt nhẹ nhàng trên người Bích Hổ.

Bích Hổ liền đổi hướng ôm lấy quái vật nhỏ cảm động nói: "Cám ơn, cám ơn cô đã cứu mạng chúng tôi, tổ trưởng Trần!"

Con quái vật nhỏ rùng mình, nhưng không dám đẩy gã ra.

"Có vài người thiên về tình cảm, mà Bích Hổ... chắc nên được gọi là mít ướt nhỉ?"

Lục Tân cảm thấy không nói thành lời, anh thật sự không chịu nổi cảnh này.

Anh quay người, cúi đầu nhìn qua đã thấy khối Rubik đầy những ô vuông nhỏ.

Khối Rubik này rất lạ, những khối rubik anh thường gặp chỉ có chín ô vuông ở mỗi mặt nhưng khối rubik này lại có mười hai cột mỗi mặt, các ô vuông đầy màu sắc nhỏ bé chen chúc khiến người khác có cảm giác hoa mắt.

"Chẳng lẽ chính cái này giở trò quỷ sao?"

Lục Tân suy nghĩ một lúc, đeo găng tay và nhặt khối Rubik lên.

Chuyến đi vào thành phố này đã cho anh thấy được tính nghiêm trọng của các loại ô nhiễm, xem ra anh cũng không thể miễn dịch được tất cả.

Vẫn còn một số ô nhiễm khiến người ta cũng khó lòng phòng bị, hơn nữa còn rất nhức đầu.

Có thể có một nguyên nhân sâu xa là nghiện giết Bích Hổ hoặc một cái gì đó ...

"Đây chắc là một vật phẩm ký sinh cấp cao..."

Trần Tinh và Bích Hổ đều đi tới tò mò nhìn khối Rubik.

Mặc dù vấn đề đã được giải quyết êm đẹp, nhưng vừa rồi mọi người đều biết nó nguy hiểm như thế nào.

Đặc biệt là Trần Tinh, bởi vì khi đi qua con đường giả, cô ta đã sử dụng năng lực liên tục, tiêu hao rất nhiều tinh thần, mỗi bước đều cần Lục Tân đỡ, nếu cô ta không phải là người đầu tiên phát hiện có cuộc hỗn chiến rồi giấu quái vật nhỏ đi thì có lẽ nó đã sớm bỏ mạng trong cuộc hỗn chiến giữa đám người hệ Người Nhện dùng súng và dao rồi.

"Mang về, chắc thứ này có giá trị để nghiên cứu."

Trần Tinh nói nhỏ, rồi lấy ra một túi vải thô đặc biệt đưa cho Lục Tân.

Lục Tân vội vàng gật đầu, quấn chặt khối Rubik rồi nhét vào túi, nếu nó có giá trị nghiên cứu chắc chắn Thanh Cảng rất cần nó, nếu Thanh Cảng cần nó mình đem về Thanh Cảng nhất định có thể đổi được...

Nói ra thì có hơi xấu hổ.

Vốn là mình đến đây thăm người thân nhưng ngược lại có thể nhặt được đồ trước.

"Tình trạng của hai người có bị ảnh hưởng nhiều không?"

Trần Tinh thở phào một cái hỏi Lục Tân và Bích Hổ.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, tình trạng của cô ta đã tốt hơn trước nhiều.

"Tôi vẫn ổn..."

Bích Hổ tò mò nhìn bên cạnh Trần Tinh, lúc này quái vật nhỏ lúc nãy đã biến mất không thấy.

Chẳng qua lúc này còn chưa đến mức Bích Hổ và Lục Tân quên nó, Bích Hổ tò mò nói: "Thằng nhóc con này rất dễ sai bảo, chẳng qua nếu nó lợi hại như vậy sao không để nó ảnh hưởng chúng ta rồi trực tiếp tiến vào tòa nhà kia?"

Vừa nói vừa nhướng mắt nhìn Trần Tinh, có khi nào một lãnh đạo như cô ta đã bỏ quên kế hoạch quan trọng gì không.

"Sau khi chịu ảnh hưởng từ nó, nó có thể nhân lúc kẻ thù không chú ý để ẩn thân."

Trần Tinh thản nhiên liếc mắt nhìn Bích Hổ nói: "Nhưng ngược lại nó cũng có nhược điểm rất lớn."

"Năng lực của nó nếu bắt được ai thì có thể làm cho người đó mất sức mạnh tinh thần. Làm người đó không muốn nói chuyện cũng không muốn kêu cứu. Nếu như ý thức của người đó có thể tránh được, thì tạm thời họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc này."

"Nhưng trong thời gian dài thì không thể tránh khỏi cảm xúc này."

"Nói cách khác ngay từ đầu chúng ta mượn năng lực của nó thì một là nó lẻn vào bằng mọi cách hoặc là dùng ý thức của chúng ta để phản kháng, làm tổn thương nó, chấp nhận ảnh hưởng của nó sau đó tinh thần dần trở nên uể oải..."

"Kết quả chính là..."

Cô ta nghĩ ngợi rồi nói: "Sau khi chúng ta thành công lẻn vào sẽ trở thành ba con cá muối không muốn làm gì sao?"

Bích Hổ sững người một lúc rồi đột nhiên rùng mình.

Lục Tân đột nhiên nhận ra hình như anh vừa mới tới một nơi kỳ quái nào đó...

"Dù sao thì cuối cùng cũng tìm đến được..."

Trần Tinh khẽ thở dài một tiếng quay đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.

Lúc này, bọn họ chỉ còn cách nhà cao tầng một hai tòa nhà, không tới trăm mét.

"Đi thôi..."

Lục Tân nói khẽ dẫn dầu đi trước.

Bây giờ đang ở rất gần người thân, muốn nói trong lòng có không có chút kích động nào không đúng.

Nhưng lúc anh chợt quay người sang chợt phát hiện có chút không đúng.

Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mặc dù lúc này bọn họ cách nhau hơi xa nhưng Lục Tân có thể cảm nhận được lúc này em gái đang bị một cảm xúc kỳ lạ bao trùm, cô đang kích động và tinh thần trở nên bất ổn, còn có chút… hưng phấn.

"Em bị sao thế?"

Anh chạy nhanh về phía em gái, lo lắng hỏi cô.

"Anh, em cảm nhận được..."

Em gái đột ngột quay mặt lại, dưới mái tóc đen rối bù là đôi mắt đỏ như máu hơi sáng rực:

"Chính là cảm giác này, lúc trước còn ở trong trại trẻ mồ côi em đã cảm nhận được..."

"Người kia..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận