Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 66: Máy làm việc

Nhà máy cách đó ba trăm mét trông giống như một phân xưởng với hàng loạt thiết bị dệt được đặt trong đó.

Lúc này có vô số công nhân đang khẩn trương làm việc ngoài giờ.

Có rất nhiều nhà máy nhỏ kiểu này ở thành phố Thanh Cảng, đặc biệt là ở các thành phố vệ tinh, mà những người vào thành phố vệ tinh, hoặc là trẻ em sinh ra ở thành phố vệ tinh, thường có số phận làm việc trong những nhà máy như vậy sau khi hiểu chuyện, kể từ đó, thường có khả năng ở trong những nhà máy như vậy cả đời. Mặc dù những đứa trẻ lưu lạc đủ ba năm ở thành phố vệ tinh, hoặc là sinh ra trong thành phố vệ tinh có cơ hội đến trường đi học, nhưng phải nói rằng hầu hết chúng đều không có nhu cầu quá nhiều về điều đó.

Và thành phố vệ tinh, cũng chưa từng miễn cưỡng.

Nói đến thật nực cười, nhưng những đứa trẻ mồ côi lớn lên dưới sự dạy dỗ của viện trưởng trong cô nhi viện như Lục Tân và cô Tiểu Lộc, trái lại đều biết tầm quan trọng của việc học, nên dù xưa hay nay, Cô nhi viện Mặt Trăng Máu đều cố gắng hết sức có thể để trẻ em được đến trường và đi học.

Tất nhiên, ngay cả như vậy, việc các nhà máy tăng ca cũng là chuyện bình thường, nhưng không có nhiều nơi tăng ca đến muộn như vậy.

Lục Tân để ý thấy rằng lúc này đã là khoảng gần hai giờ sáng.

Nhờ vào năng lực của cô em gái, anh có thể nhìn thấy trong nhà máy cách đó ba trăm mét vẫn có rất nhiều người đang tăng ca. Họ đứng trước bàn làm việc dài này đến bàn làm việc dài khác, phân công nhau làm việc. Một số đang rửa sạch phôi bông, một số đang vận chuyển sợi bông, một số thì dệt vải thô, dưới ánh đèn sáng chói trong nhà máy, toàn bộ công việc diễn ra gấp gáp có trật tự, trông rất hăng say...

Nhưng trong nháy mắt, Lục Tân có thể nhìn ra vấn đề.

Lúc này, tất cả công nhân đều giống như dụng cụ tinh vi, tất bật làm việc không để tâm đến điều gì, tay của một số người đã bị mài mòn chảy máu nhưng vẫn tách bông không chút cảm giác, hoàn toàn không biết máu tươi trên tay mình đã nhuộm đỏ cây bông vải;

Có người mệt đến đi cà nhắc nhưng vẫn vác bao vải dệt như ngọn đồi không ngừng chạy hối hả;

Một số người thấy máy dệt xảy ra chút vấn đề thì lập tức đưa tay vào sửa lại chỗ đang sai chẳng chút suy tư...

Nó giống như một nhà máy không có đau đớn, thậm chí không có nhận thức.

"Nhìn thấy nguồn lây nhiễm chưa?"

Giọng Bích Hổ khẽ vang lên bên tai Lục Tân.

Lúc này Lục Tân mới nhận ra rằng mình là người xử lý loại chuyện này, không nên ngạc nhiên trước cảnh tượng như vậy.

Vì vậy anh định thần nhìn kỹ lại, chẳng mấy chốc đã thấy trong số tất cả những công nhân làm việc bận rộn có một người đàn ông trung niên trông đặc biệt hưng phấn, anh ta mặc một bộ vest nhăn nhúm, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cà vạt bên trong áo sơ mi vẫn được thắt chặt. Lúc này, anh ta đang không ngừng di chuyển trong nhà máy, vung vẩy hai cánh tay một cách khoa trương, miệng nói liên tục như lớn tiếng nói gì đó.

Lục Tân vô thức liếc nhìn Bích Hổ, nói: "Là anh ta sao? Đang nói điều gì đó?"

Bích Hổ cũng không quay đầu lại, chỉ cúi đầu nói: "Cậu phân biệt kỹ, chúng ta hẳn là có thể nghe thấy..."

Lục Tân khẽ cau mày quay sang chỗ khác.

Lúc này, cô em gái lạnh lùng liếc nhìn Bích Hổ, dưới làn tóc rối, đôi mắt như hơi nheo lại.

Cùng lúc đó, Lục Tân cảm thấy đồng tử hơi co lại, có thể nhìn kỹ mọi thứ trong nhà máy hơn, thậm chí vì khoảng cách rất gần nên ngay cả tiếng chuyển động mơ hồ của máy móc đều trở nên rõ rệt hơn vào lúc này.

Sau đó, anh cũng nhanh chóng bắt được giọng nói của người đàn ông đang nói lớn:

"Làm việc, nhất định phải làm việc!"

"Chúng ta đều là những người may mắn sống sót sau biến cố lớn, tại sao chúng ta còn sống trong khi những người khác đã chết?"

"Nhìn xem, có bao nhiêu người trong thành phố này sống như những con chó, Bọn họ sống như vậy thì có ý nghĩa gì? Cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền, cả đời cũng không có hy vọng vào thành phố chính để sinh sống. Mà ở vùng hoang dã bên ngoài, càng không biết có bao nhiêu kẻ mất trí đang lang thang, không biết có bao nhiêu người thậm chí không đủ ăn; nguyên nhân là vì bọn họ căn bản không có việc làm như chúng ta!”

"Vì vậy, chỉ có làm việc, chỉ có cố gắng làm việc, chúng ta mới có thể vào thành phố chính để sinh sống..."

"Nếu chúng ta không làm việc, thì chúng ta sẽ chỉ có chết đói giống như những người bên ngoài thành phố..."

"Chiến đấu, chiến đấu, nếu chúng ta không làm việc, thì có khác gì người chết?"

Những lời anh ta hét lên tràn đầy cảm xúc, thậm chí có chút cuồng loạn và đã trở nên khàn khàn và thậm chí đỏ ngầu, nhưng dường như anh ta không hề cảm nhận được điều đó, mà giống như dã thú gào thét đang dốc sức gào lên.

Theo tiếng hét lên của anh ta, tốc độ và tiết tấu làm việc của những người xung quanh cũng càng lúc càng nhanh, vẻ mặt mỗi một người cũng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Thậm chí, một số người đã kiệt sức ngã quỵ, không rõ sống chết trên mặt sàn, đều lảo đảo đứng lên vào lúc này.

Họ nhìn những chiếc máy và những phôi bông trước mặt, như thể đang nhìn vào điều ý nghĩa duy nhất của cuộc đời.

"Đó chính là nguồn lây nhiễm?"

Đồng tử Lục Tân hơi co lại, trầm giọng hỏi.

Bích Hổ cười khẽ, nói: "Lão Trần nói cậu có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, bây giờ cậu có thể thấy được điều gì?"

Lục Tân nghiêm túc liếc nhìn, sau đó khẽ lắc đầu và nói: "Loại này tôi không nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy một người ở nơi đó!"

"Giống tôi."

Bích Hổ khẽ cười nói: "Đúng vậy, người đàn ông béo lùn mặc bộ đồ vest đó chính là nguồn lây nhiễm."

"Nói một cách chính xác, bây giờ anh ta vẫn chưa trở thành một nguồn lây nhiễm, tạm coi như là một dị nhân tâm thần. Chỉ có điều, một dị nhân tâm thần như vậy còn kinh khủng hơn nguồn lây nhiễm. Anh ta đã ảnh hưởng đến nhà máy nhỏ bé đó, tiếp cận một trăm công nhân. Hơn nữa, người như anh ta hoàn toàn không thể tự kiềm chế bản thân, thậm chí đã không thể giao tiếp bình thường. Có thể trực tiếp xếp vào nhóm nguồn lây nhiễm."

Trong băng tần, giọng nói của Linda, hoặc có thể gọi là Thiết Thúy vang lên đúng lúc: "Trịnh Nguyên Hùng bốn mươi tuổi, giám đốc Nhà máy dệt Nguyên Hùng, vào thành phố vệ tinh năm hai mươi bảy tuổi và thành lập nhà máy dệt này, nhưng làm ăn không khá, có vài lần sắp phá sản."

"Mười ngày trước, có người đã phát hiện ra điều khác thường của nhà máy dệt này và báo cáo với sở cảnh sát, nhưng do thiếu nhân lực, khi tổ điều tra của chúng ta đến thì tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, những người trong nhà máy này đã bị nhiễm bệnh cấp trung, sẽ tấn công bất cứ ai vào nhà máy và những người cố ngăn họ làm việc một cách bừa bãi, hoặc lây nhiễm cho người khác trở thành một thành viên trong số họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận