Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 667: Người chết làm việc bình thường

"Có chuyện gì sao?"

Lục Tân ngớ người, lập tức lấy lại tinh thần, vươn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang nằm trên chân mình, chậm rãi ngồi thẳng lại.

Nhưng mà anh vừa đứng lên cô bé cũng đã ngồi thẳng dậy, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.

Thì ra vừa rồi cô bé cũng đã tỉnh, nhưng cô bé vẫn nằm trên đùi mình mà không hề mở mắt.

Lục Tân lắc đầu, đi ra khỏi phòng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụng sự đi đến một gian phòng bên trái lầu một của căn biệt thự nhỏ này. Lúc này micro đã được để xuống dưới, đặt một bên. Nơi cô bé sống cây cối rất tươi tốt, nơi hẻo lánh, tín hiệu kém nên việc liên lạc thường được thực hiện qua điện thoại cố định này.

Lục Tân bắt máy: "Alo"

"Đơn binh, cô bé đang ở chung với anh sao?"

Giọng nói của Trần Tinh từ trong micro truyền đến, vẫn bình tĩnh và uy lực.

Lục Tân thành thực trả lời, dù sao làm bạn với cô bé cũng là một phần trong nhiệm vụ: "Đúng vậy, chúng tôi còn ngủ với nhau."

"Hả?"

Hiển nhiên Trần Tinh hơi kinh ngạc.

"Trên sô pha, trên sô pha..."

Lục Tân vội vàng giải thích: "Tôi đọc tài liệu hơi mệt nên chợp mắt một chút."

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: "Tổ đội điều tra và thu thập cột số liệu ở Thị Trấn Vui Vẻ xảy ra vấn đề..."

"Ừ."

Lục Tân gật đầu trả lời, không hề cắt ngang, tiếp tục nghe Trần Tinh nói.

"Tin tức mới nhất là nửa tiếng trước.”

Trần Tinh đẩy nhanh tốc độ nói: "Sau khi anh nộp tài liệu sơ bộ về Thị Trấn Vui Vẻ, Thanh Cảng đã cử một tiểu đội bảy người thành lập một trạm quan sát phóng xạ cách Thị Trấn Vui Vẻ 30 dặm."

"Như vậy để phòng ngừa bên trong khu cấm có đột phá dị biến nào hay không, đồng thời ghi chép lại sự biến hóa phóng xạ khu cấm."

"Đối với trạm quan sát ở khu vực ô nhiễm cấp S, chúng tôi luôn đặc biệt cẩn thận. Ngoài hàng loạt thiết bị báo động hiện tượng bất thường, nhân viên của trạm quan sát này cũng sẽ liên lạc thường xuyên với Thanh Bộ Đặc Biệt để tránh xảy ra vấn đề gì mà không ai biết."

"Vấn đề là từ đây."

"Nhóm điều tra chúng tôi cử đi lần này, kế hoạch đầu tiên là liên hệ với nhân viên của đài quan sát này trước, sau đó mở rộng trạm quan sát đến trung tâm, thành lập thêm mấy điểm quan sát để thu thập tổng thể dữ liệu cơ bản của Thị Trấn Vui Vẻ."

"Nhưng khi những người chúng tôi cử ra đến điểm quan sát, lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng."

Nghe thế, Lục Tân cảm thấy tò mò: "Vấn đề gì?"

Lúc này, cô bé vẫn đi theo Lục Tân, ngoan ngoãn đứng đó nghe Lục Tân và Trần Tinh trò chuyện, cô bé nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tân thay đổi, vẻ mặt hơi tò, đăm chiêu liếc nhìn điện thoại, trầm ngâm rồi đột ngột quay người lại rồi đi thẳng lên lầu. Dù sao đây cũng là nhà của cô bé, Lục Tân cũng không để ý nhiều đến việc cô bé thay đổi.

"Nhân viên ở trạm quan sát."

Trần Tinh dừng một chút, nói: "... Đã chết."

"Hả?"

Lục Tân hơi bất ngờ, theo bản năng nói: "Có ý gì?"

"Đơn giản mà nói, chính là...:

Trần Tinh cố hết sức nói rõ: "Một giờ trước, rõ ràng điểm quan sát vẫn còn tiến hành liên lạc với Tổng bộ Thanh Bộ Đặc Biệt, biểu hiện rất bình thường. Còn nửa giờ trước khi đội thu thập tin tức gấp rút đến trạm quan sát bọn họ đang liên hệ, mọi thứ đều rất bình thường, đang chuẩn bị đợi mọi người qua. Nhưng khi đội thu thập tin tức đến điểm quan sát, vấn đề chính là...:

Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đã chết."

"Trên người bọn họ xuất hiện từng mảng thi ban lớn, trái tim đã ngừng đập, thậm chí thịt đã hư thối..."

"Nhưng bọn họ lại không phát hiện ra, vẫn còn đang thực hiện công việc."

Lục Tân bỗng nhiên ý thức được điều không ổn: "Cái này..."

"Điều này cho thấy những người thường xuyên liên lạc với chúng ta từ trước đến nay đều là người đã chết."

"Trạm quan sát này ba tuần trước đã từng tiến hành xúc với Thanh Cảng một lần, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đại diện cho việc chúng ta không hề biết trạm quan sát cách chúng ta 20 dặm xảy ra vấn đề từ lúc nào, và..."

"Xảy ra vấn đề gì!"

Lục Tân cẩn thận suy nghĩ, không khỏi có chút kinh ngạc: "Chuyện này có chút kì quái..."

Trần Tinh bất lực thở dài sau khi nghe được lời nói của Lục Tân.

Cô rất muốn nói không chỉ kỳ lạ thôi đâu, nhưng cô đã quen với phản ứng chậm chạp của Lục Tân.

Lục Tân không nhận ra cái gì, nhíu mày hỏi: "Trạm quan sát có gì khác thường nữa không?"

"Có."

Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Ở xung quanh trạm quan sát phát hiện một số thiết bị không rõ lai lịch.

"Ví dụ, đội thu thập thông tin đã thu thập một bức xạ tinh thần không xác định trong trạm quan sát ..."

"Đội thu thập thông tin chúng tôi cử đến được huấn luyện rất nghiêm ngặt, không thể hành động hấp tấp."

"Bọn họ đã rời khỏi trạm quan sát, đang chờ các nhân viên chuyên nghiệp qua điều tra."

Lục Tân vội vàng gật đầu nói: "Vậy ý của tổ trưởng là?"

Trần Tinh nói: "Theo quy trình của chúng tôi, hoặc chúng tôi sẽ cử đội điều tra đến điều tra nguyên nhân trước, hoặc sẽ chọn một năng lực giả phù hợp từ Thanh Cảng đến điều tra. Nhưng bởi vì nơi đó quá gần Thị Trấn Vui Vẻ, cho nên lựa chọn tốt nhất là..."

Lục Tân hiểu ra, nói: "Vậy thì để tôi đi."

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, dường như có vẻ cảm động, hơi dừng lại rồi nói: "Vất vả cho anh rồi."

"Bây giờ anh có thể Thanh Bộ Đặc Biệt gặp tôi."

Lục Tân đáp ứng, sau đó chuẩn bị lên lầu lấy túi của mình.

Nhưng lúc này, anh thấy cô bé đang đi bộ từ trên cầu thang xuống.

Lần này cô bé lại mặc một chiếc váy Gothic màu đen, chân đi một đôi bốt ren đen kiểu La Mã mới, trên mặt là một chiếc mặt nạ hình con cáo đang mỉm cười, một tay cầm ô, tay kia thì xách chiếc cặp đen của mình.

Thoạt nhìn có vẻ như sắp đi ra ngoài.

"Này.."

Lục Tân lập tức hiểu được ý của cô bé, đành phải giải thích với cô bé: "Lần ra ngoài này không thể dẫn em theo được, anh phải là khỏi thành phố làm việc, đối với em rất nguy hiểm, cho nên em ở đây đợi anh, làm xong công việc sẽ đến thăm em, nhé?"

Cô bé cúi đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Lục Tân vươn tay nắm lấy cổ tay cô bé, cô bé mới chịu dừng lại.

Lục Tân cười nhẹ nhìn cô bé.

Anh kéo cổ tay cô bé, cầm lấy chiếc túi đen của mình rồi nói: "Em trở về đi.:

Anh vẫy tay, đeo túi bước ra khỏi cửa.

Cô bé cầm ô lẳng lặng đứng trong đại sảnh nhìn anh, nhìn bóng lưng anh biến mất cũng không nhúc nhích.

Không biết sau lớp mặt nạ đang là biểu cảm gì.

Nhưng các thành viên trong tiểu đội phụng sự đã đau lòng muốn chết.

Xe đã đợi ở cửa, Lục Tân lập tức lên xe.

Năm phút sau, chiếc xe đã đến một tòa nhà trắng ba tầng ở phía tây của Thanh Bộ Đặc BIệt.

Có người phía dưới chờ anh, họ dẫn Lục Tân băng qua hành lang dài và đến một văn phòng ở cuối. Ngay khi bước vào, anh phát hiện bên trong rất yên tĩnh. Tất cả nhân viên công tác, còn có Trần Tinh, vài vị giáo sư đều đang nghe âm tần ngoại phóng.

"Đội thu thập thông tin đã đến rồi phải không? Anh còn phát hiện vấn đề gì khác không?"

"Ha hả, không vấn đề gì, chúng tôi chỉ quan tâm xem lần này đội thu thập có mang đến cho chúng tôi những tạp chí mới nhất và Erguotou hay không. Kết quả đám người đó vừa tới đã chạy đi, nói cái gì phía trên tạm thời ra quy định không được tiếp xúc với chùng tối. Lá gan của bọn họ nhỏ quá đi..."

"... Ừ, mọi người cũng biết quy tắc của chúng tôi là càng cẩn thận càng tốt."

"Được rồi được rồi, không nhắc cái này nữa. Có phải bọn họ đến rồi thì chúng tôi được rút về không?"

" Ở nơi thử nghiệm hỏng hóc này, tôi không thể gọi điện trực tiếp cho gia đình. Tôi nhớ đứa con ba tuổi của tôi muốn chết... "

Sau khi Lục Tân bước vào, anh gật đầu với Trần Tinh rồi đứng bên cạnh nghe.

Đây dường như là một cuộc gọi thông thường bình thường.

Nhiều điểm liên lạc lớn nhỏ khác nhau do Thanh Cảng thiết lập ở khu vực xung quanh sẽ liên lạc thường xuyên ba giờ một lần.

Có thời gian dài, có thời gian ngắn, đôi khi i người điều hành và người quan sát sẽ trò chuyện một lúc theo ý thích.

Điều này được thực hiện để đánh giá xem có điều gì không ổn với điểm quan sát thông qua các chi tiết và trao đổi khác nhau.

Cuộc trò chuyện hiện tại là một cuộc gọi rất bình thường.

"Được rồi, tạm thời mọi người chớ nên lo lắng, tôi sẽ nói với cấp trên."

Lúc này, một vị nguyên cứu viên áo khoác trắng nhẹ nhàng nói xong cúp điện thoại.

Bây giờ Lục Tân mới phát hiện ra cuộc đối thoại vừa rồi không phải là ghi âm, mà là một cuộc liên lạc bình thường.

"Đến hiện tại, bọn họ vẫn chưa biết mình xảy ra vấn đề."

Khi nghiên cứu viên quay lại, sắc mặt có chút ngưng trọng, thậm chí có vẻ sợ hãi.

Nó hoàn toàn khác với giọng nói bình tĩnh và thân mật trong cuộc gọi, giọng nói có vẻ hơi run:

"Báo cáo số liệu và báo cáo kiểm tra tinh thần họ giao trong khoảng thời gian này là rất bình thường."

"Ngay cả cuộc gọi vừa rồi hoàn toàn được gọi theo quy tắc."

"Điều duy nhất không bình thường là..."

Hắn hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đều biết, cuộc gọi này là do người chết gọi cho chúng ta."

Độ ấm trong phòng họp dường như giảm xuống vài độ.

Không ai trong số các nhân viên có mặt vội vàng nói vì họ không biết phải nói cái gì.

Người điềm tĩnh nhất là một thanh niên mặc bộ đồ đen, tóc húi cua và vẻ ngoài dịu dàng.

Cậu ta đứng dậy, nói: "Như vậy, bây giờ chúng ta xuất hiện hai vấn đề."

"Một, tại sao bọn họ lại biến thành như vậy."

"Hai là...:

Cậu ta hơi dừng lại: "Làm sao để nói cho họ biết, họ thực sự đã chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận