Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 819: Lục Tân sa đọa (1)

Ngày hôm sau, lúc Lục Tân thức dậy có cảm giác mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.

Khi một người luôn trong trạng thái căng thẳng mà được thả lỏng, thì cảm giác mệt mỏi sẽ lập tức ùa tới. Anh rất muốn nằm lăn trên giường thêm một lúc nữa, nhưng rồi liếc mắt nhìn vào mặt tròn của đồng hồ báo thức có hình mèo máy, sau đó hoảng hốt vội vàng ngồi bật dậy.

Bình thường anh luôn thức dậy vào bảy giờ đúng!

Không ngờ hôm nay lại là bảy giờ mười lăm phút!

Ôi xấu hổ quá đi, chẳng lẽ anh đã sa đọa rồi sao?

Lục Tân xuống giường mặc quần áo vào, rửa mặt, vừa tự trách bản thân đồng thời tìm cho mình một cái cớ.

Có thể là do trong khoảng thời gian này anh đã quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ nhiều thêm một chút.

Cũng có thể tối qua anh đã về khá là muộn, hơn nữa còn không đi ngủ đúng giờ

Quan trọng là sau khi ăn cơm xong, cảm giác người một nhà ngồi trên sô pha giành điều khiển từ xa xem ti vi quả thật quá vui.

“Em gái tốt của chị, không ngờ em lại nhớ mà gọi cho chị à?”

“Em đừng nói mấy lời này, dù thế nào em cũng là em gái chị, sao chị có thể trách em chứ?”

“Chao ôi, đừng nói nữa, chơi chẳng vui chút nào…”

Mẹ đang tựa lưng bên cửa sổ gọi điện thoại, cười rất vui vẻ: “Hơn nữa ông chủ quán đó hung lắm…”

“Đương nhiên chị sẽ không cãi nhau với ông ta rồi, chỉ nói đạo lý thôi!”

“Nhưng mà tính tình con của chị lại không tốt, em cũng biết mà, cho nên nó lập tức phá luôn quán ông ta…”

Lục Tân đang ở đánh răng nghiêng tai nghe xong, trong lòng thấy hơi kỳ lạ…

Mẹ có thêm một người em gái từ khi nào?

Rồi lại nghe bà nói có đứa con tính cách không tốt, trong lòng lập tức hiểu rõ: “Ừm, cái này nhất định là đang nói đến em gái.”

Em gái da mặt dày bị mẹ nói cũng không thèm để ý, chỉ đu trên trần nhà phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Con gà bị cô tra tấn chỉ biết kêu gào thảm thiết.

“Rắc rắc rắc…”

Trong nhà bếp vang lên tiếng chặt xương, cha lại đang nghiên cứu món ăn mới.

Rõ ràng trên bàn cơm chỉ có cháo trắng và bánh quẩy, vậy ngày nào ông cũng băm, cũng hầm mấy thứ kia có ích gì đâu chứ?”

Có điều anh có thể dễ dàng nhận ra điều kiện sống trong nhà dần tăng lên.

Ngoại trừ bữa sáng cực xa hoa là cháo và bánh quẩy ra, thậm chí còn có một đĩa dưa muối xắt nhỏ làm thức ăn.

Tham vọng của con người đúng là không bao giờ có giới hạn…

Nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên mặt Lục Tân.

Lục Tân vốn là một người rất yêu gia đình, bây giờ càng khiến anh cảm thấy tất cả thật là hoàn mỹ.

Mẹ, em gái, cha, hơn nữa dưới bàn ăn luôn có một con chó mặt xệ dạo gần đây cứ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn lén anh. Hơn nữa trong góc phòng thỉnh thoảng còn xuất hiện một thứ đồ gì đó kỳ quái, điều này làm gia đình càng thêm mỹ mãn.

Anh thích cuộc sống như vậy.

Ăn hết bữa sáng trong khung cảnh ồn ào nhốn nháo nhưng rất hài hòa, Lục Tân chủ động dọn bàn ăn, rửa chén, sau đó có một cảm giác mơ màng, tối qua anh vội vã trở về là vì để xem có phải người nhà đang chờ anh không, bây giờ anh đã cảm thấy mỹ mãn, vì thế giờ là lúc nên nghĩ đến công việc, chợt anh nhớ ra ngày hôm qua cấp trên vẫn chưa sắp xếp công việc cho anh.

Vì thế anh nằm nhoài ra ban công, lặng lẽ đốt điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại cho Trần Tinh.

Cấp trên không sắp xếp công việc, vậy thì anh phải chủ động yêu cầu!

“Có chuyện gì?”

Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã có người nhận, giọng nói Trần Tinh có vẻ hơi khàn khàn pha chút hoảng hốt.

Cô ta dừng lại một chút, cỏ vẻ như nhìn thấy tên hiển thị là Lục Tân, cô ta mới thầm thở phào, nói tiếp: “Có chuyện gì?”

“Không phải là cấp trên còn chưa thức dậy đó chứ?”

Lục Tân chửi thầm trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách: “Bây giờ đã sắp tám giờ rồi…”

Đương nhiên anh sẽ không nói thẳng ra, cười nói: “Không có gì, chỉ là hôm qua trở về quá gấp, nên tôi gọi hỏi thử tình hình.”

“Phù…”

Trần Tinh thở phào, cô ta im lặng một chút rồi mới cất giọng điệu pha một chút biếng nhác: “Bây giờ tôi còn ở thị trấn Vui Vẻ, công việc cần giải quyết ở đây còn quá nhiều, sau khi tôi xử lý xong những việc này thì sẽ về theo quân chủ lực. Có điều anh đừng sốt ruột, bây giờ có thể xác định đã loại bỏ hết các môi nguy, hơn nữa chúng tôi đã có chuẩn bị, cho dù Giáo hội Khoa học và Công nghệ có hành động gì thì cũng đã đề phòng trước.”

“Ừm ừm…”

Lục Tân đồng ý, sau đó quan tâm hỏi han thêm: “Vậy có cần tôi qua đó giúp đỡ không?”

“Giúp đỡ?”

Trần Tinh cảm thán một tiếng, sau đó cười nói: “Không cần đến đây, bây giờ anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái của mình chính là việc quan trọng nhất. Đúng rồi, sau khi làm xong nhiệm vụ làm sạch, lúc này anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nghe người ta nói đêm qua anh về thẳng thành phố Vệ Tinh số hai, chưa kịp làm kiểm tra chuyên sâu cho anh, anh có muốn để người của bộ Tư Lệnh qua kiểm tra lại không?”

Lục Tân thử cảm nhận một chút, cười nói: “Không cần, thật sự không cần, trạng thái tôi khá ổn, tâm trạng cũng khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trần Tinh thở phào, đang định cúp điện thoại đột nhiên cô ta nhớ đến một chuyện, hỏi ngay: “Đúng rồi, về đánh giá và thù lao của nhiệm vụ lần này chắc là phải một thời gian nữa mới có kết quả, không thể phủ nhận bây giờ Thanh Cảng chúng tôi thật sự quá bận, nhất là bộ phận thông quan đặc biệt và Bộ bảo vệ thành phố, hầu như người trong hai bộ này đều bận đến chân không chạm đất…”

“Chuyện này…”

Mặt Lục Tân hơi đỏ, vội trả lời: “Không cần gấp vậy đâu, tôi không tham tiền…”

Trần Tinh cười ha ha một tiếng, nói: “Đương nhiên tôi biết anh không phải người tham tiền, giải thích chuyện này làm gì. Nhưng anh yên tâm, nếu tôi rảnh, sẽ thúc giục bọn họ nhanh chóng chứng thực. Còn anh, trong thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt, anh có thể đến bộ Tư Lệnh để tìm hiểu thêm tư liệu kia, nếu không muốn thì mấy ngày nghỉ này anh chăm chỉ viết báo cáo cho tốt là được.”

“Đúng rồi...”

Nhắc đến viết báo cáo công việc, đột nhiên cô ta nhớ lại một chuyện, nói: “Lúc anh viết báo cáo, có một điểm cần phải lưu ý.”

Nói đến đây, giọng của cô ta hơi trầm xuống, nói tiếp: “Trong lúc chấp hành nhiệm vụ lần này, anh có làm gì Oa Oa hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận