Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 381: Em gái ra tay (1)

Sau khi hoàn thành giai đoạn thứ hai, Lục Tân cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Bây giờ đã có người nhà ở bên cạnh, cảm giác an tâm này càng rõ ràng hơn.

Nhất là anh đã không gặp gia đình mình mấy ngày rồi, điều này khiến anh ấy cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Anh không phải loại người giỏi thể hiện cảm xúc của mình qua lời nói, thế nhưng trong tiềm thức anh cảm thấy, vào lúc này đây cơ thể mình dường như tràn đầy năng lượng...

Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, bò trên sàn nhà, trên dây điện và cả trên vô số xe cộ bị lật nghiêng lật ngửa như một con nhện. Thân hình anh có lúc lại ẩn vào bóng tối, có lúc lại hiện ra dưới ánh trăng đỏ rực, chẳng mấy chốc đã đến gần vị trí của khách sạn Đông Hải.

Ngẩng đầu lên nhìn, bóng người mặc áo choàng đỏ trông còn cao hơn cả khách sạn Đông Hải, đang lẳng lặng đứng bên cạnh tòa nhà.

Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được sự to lớn của bóng đỏ đó.

Và cả thứ đã cấu tạo nên cơ thể của hắn, một loại sức mạnh tinh thần vặn vẹo méo mó.

Hắn chỉ đứng ở đó, gây ra những thay đổi khác nhau trong bầu không khí xung quanh, luồng gió âm u lạnh lẽo lay động không khí.

Lúc này, ở vị trí phía tây, trên quảng trường, trong bụi hoa, vị trí tòa nhà dân cư, vô số con quái vật tinh thần hình dạng khác nhau đang bò qua.

Trong số chúng, có con mọc ra ba cái đầu, một cái đang khóc, một cái đang cười, cái còn lại thì đang xem trò vui của hai cái kia, có con thân thể là một nữ nhân, nhưng lại có hai thân thể của nam giới mọc ra từ hai bên, đang kêu gào thảm thiết.

Những con quái vật này, đều là bị sót lại trong các hoạt động truy bắt trước đó, lúc này chúng đang ồ ạt bò về phía sứ đồ áo đỏ kia.

Chúng bò lên phía trước, trực tiếp từ dưới vạt áo của quái vật áo choàng đỏ, ngay vị trí ống quần, chui vào bên trong, sau đó sức mạnh tinh thần của quái vật áo choàng đỏ càng thêm vững chắc, đồng thời tỏa ra đủ loại dao động kỳ quái khác nhau, những con quái vật tinh thần kia đã biến mất.



"Con quái vật tinh thần lớn như thế này, xem ra khó giải quyết rồi đây…”

Lục Tân thở dài, nhìn em gái đang nắm tay mình, nói: "Em có thể buông anh ra được rồi chứ?”

Kể từ lúc ban nãy xuất hiện, em gái anh vẫn luôn bám trên cánh tay của anh, giống như một con gấu bông ôm vậy.

Nghe anh nói như thế, em gái lập tức trợn mắt, ngược lại càng ôm chặt hơn:

"Em không muốn, em muốn bảo vệ anh."

"Bây giờ vấn đề không phải là bảo vệ hay không bảo vệ, chúng ta phải bắt tay vào việc thôi."

Lục Tân ngẩng đầu nhìn con quái vật áo choàng đỏ mà mình phải vất vả ngẩng đầu cao lắm mới có thể nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, nói với em gái: "Hắn to lớn quá, cho nên, em có thể trực tiếp lây nhiễm hắn như lúc trước không?”

Em gái ngẩn người một chút, có chút khó tin quay đầu nhìn sang Lục Tân: "Anh định cho em mượn sức mạnh của anh sao?"

Lục Tân gật đầu nói: "Em là em gái của anh, có gì mà mượn với không mượn chứ?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đáng sợ, em gái lộ ra vẻ kinh ngạc, cô đột nhiên dùng sức gật đầu lia lịa, nhanh chóng bò về phía trước.

Lục Tân có thể cảm nhận được, khi cô bò lên phía trước, dường như vẫn có một sợi dây liên kết lưu lại trên cơ thể của anh.

Vì lúc này tâm trạng của anh rất bình tĩnh, lại vô cùng tin tưởng vào em gái, vì thế nên dường như có một thứ gì đó trên người anh cũng đang lao về phía em gái, khiến thân hình nhỏ bé của em gái trông có vẻ rõ ràng và dễ thấy một cách khác thường trong khung cảnh hỗn loạn xung quanh đây.

"Vù vù vù !"

Cô chạy càng lúc càng nhanh, lao vào bên trong những con quái vật tinh thần, đôi khi bò giẫm lên trên những con quái vật đó, đôi khi thân hình biến đổi kì lạ và né tránh uyển chuyển, tránh được những móng vuốt hoặc xúc tu của những con quái vật tinh thần xung quanh đang vồ về phía cô, cách quái vật áo choàng đỏ ngày càng gần.

"Hì hì, con búp bê lớn màu đỏ này thật đáng yêu..."

Khi lao đến vị trí cách quái vật áo choàng đỏ khoảng ba bốn mét, cô vui sướng kêu lên.

Cơ thể nhỏ bé nhảy lên khỏi mặt đất, ôm lấy con quái vật tinh thần trong chiếc áo choàng màu đỏ.

Con quái vật tinh thần áo choàng đỏ kia, lúc này đã cao đến ít nhất một trăm hai mươi mấy mét, cao một cách dị thường.

Bây giờ, chỉ là một bàn chân, sợ rằng đã dài hơn mười mét và rộng khoảng hai ba mét.

Thân hình nhỏ bé của em gái, so với hắn, quả thật chỉ như một hạt gạo kê.

"Phịch!”

Hạt gạo kê này nhảy lên áo choàng của quái vật áo choàng đỏ, trông y hệt như một hạt bụi trắng trên đó.

Nhưng khi cơ thể nhỏ bé của cô em gái tiếp xúc với hắn, rõ ràng có thể nhìn thấy, xuất hiện một sự biến dạng nhấp nhô gợn sóng giữa cô ấy và con quái vật trong chiếc áo choàng đỏ. Ngay sau đó, nơi hai bàn tay nhỏ bé của em gái đang nắm lấy hắn, bắt đầu có một cảm giác không cân đối lan ra xung quanh, cơ thể vốn trơn nhẵn mịn lúc ban đầu, đột nhiên xuất hiện cảm giác thô ráp sần sùi.

Những vết sẹo đã qua khâu lại hiện lên rõ ràng, chồng chéo vô cùng rối mắt, từng vết một xuất hiện và lan rộng ra nhiều nơi hơn.

Quái vật tinh thần áo choàng đỏ này, cho dù đã chết, vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của hắn, hơn nữa bởi vì lúc này toàn bộ cơ thể hắn đều được cấu thành từ sức mạnh tinh thần, áo choàng đỏ bóng loáng như mới, nhẵn mịn như gương, dưới ánh trăng đỏ hiện lên một vẻ đẹp khác thường.

Nhưng bây giờ, vẻ đẹp này đã bị lây nhiễm rồi.

Như thể đột nhiên biến thành một cái giẻ rách trong nháy mắt, xỉn màu nhạt nhòa, hơn nữa còn bị xé nát rồi may lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận