Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 964: Cuối cùng đã chặn được tụi mày (1)

“Rốt cuộc nơi này đang ẩn chứa bí mật gì?”

“Những lãnh đạo cấp cao đi vào tòa nhà số chín để họp, bây giờ đang ở đâu?”

Sau khi anh sờ soạng đi đi lại lại trong tòa nhà này một lúc, đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này có vẻ không đơn giản như anh nghĩ.

Bởi vì nơi này quá lớn, cũng quá tối.

Xung quanh không có một chút ánh sáng nào, cho nên Lục Tân chỉ có thể sờ soạng đi phía trước, cẩn thận cảm nhận trong tòa nhà này có cái gì. Có điều sờ soạng đi được vài phút, anh chỉ chạm vào được mấy cái cửa phòng, đẩy nhẹ một cái, phát hiện cửa đóng kín mít, có lẽ đã bị khóa chặt, căn bản là không vào được. Còn mấy cái thi thể chết thảm, hay thi thể treo trên xà nhà gì đó thì chưa có thấy.

Thiệt là tiếc mà.

Ngay cả những tiếng lạch bạch phía sau anh cũng chỉ âm thầm nhìn trộm anh mà không dám tới gần.

Lục Tân bất lực nhẫn nại lần mò một lúc, chẳng những không phát hiện ra cái gì mà còn suýt thì lạc đường.

Nơi này trông như một tòa nhà bình thường.

Giống như nơi làm việc của anh ở Thanh Cảng, không có gì khác nhau.

Ngoại trừ hơi trống trải, hơi sạch sẽ ra thì có vẻ hành lang càng dài và càng rộng hơn một ít.

Lục Tân lập tức cảm thấy hơi uể oải.

Cứ tiếp tục lần mò thế này cũng không phải cách, nếu về mà để đám Bích Hổ biết đường đường một đội trưởng như anh lại đi lần sờ từ tầng này sang tầng khác thì có vẻ chẳng chuyên nghiệp lắm…

Nếu như vậy, vậy chỉ có...

Lục Tân hít sâu một hơi, anh có thể cảm nhận được dường như những thứ đi theo sau mình càng lúc càng nhiều.

Chúng nó lén lút, rón ra rón rén.

Tựa như đám yêu ma quỷ quái trong bóng tối, dùng ánh mắt tham lam và lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Nhưng mà, giống như nhìn lên bầu trời trong một buổi đêm nhiều mây mù, những ngôi sao e ấp lẩn trốn, khi anh cẩn thận nhìn về phía nó, ngược lại sẽ chẳng thể nào nhìn thấy. Còn những lúc nhìn sang chỗ khác, thì khóe mắt có thể bắt lấy được chúng.

Đám quái vật trong bóng tối cũng giống như là những ngôi sao đó.

Lục Tân hơi dừng bước, nếu khi cẩn thận lắng tai nghe thì sẽ phát hiện tất cả âm thanh đều biến mất.

Trống không, hành lang dường như chỉ có mình anh.

Nhưng khi anh không chú ý nữa, tiếp tục đi về phía trước thì cảm giác lén lút kia lại xuất hiện lần nữa.

“Hừ...”

Lục Tân lập tức đưa ra biện pháp cứu vãn cho mình.

Anh bắt đầu đi lướt qua từng tầng lầu một cách không nhanh không chậm, đi thẳng về phía trước, càng lúc càng lên cao hơn.

Cảm giác có người đi theo sau cũng càng lúc càng nhiều, khiến anh cảm thấy cả hành lang này, trong những góc tối u ám, khắp nơi đều có những thứ đồ quái dị, chúng nó ở phía trước, ở phía sau, bám trên trần nhà trợn mắt rình rập anh.

Trong lúc anh đang lần mò đi về phía trước, đầu ngón tay thậm chí còn có cảm giác sẽ chạm vào chúng nó.

Cảm giác này khiến Lục Tân rất hài lòng, anh vẫn giữ tiết tấu như vậy, chầm chậm, đi từ từ, vừa tìm kiếm trên hành lang, đầu ngón tay lướt qua vách tường bên cạnh, đến khi đi đến cuối hành lang, anh đã tìm được một căn phòng không đóng cửa, bước vào.

Cho dù tất cả cửa của căn phòng này đóng lại, thì chắc chắn nơi này sẽ mở ra.

Nơi này là một không gian trống trải không có thứ gì, căn phòng cũng không lớn, dưới sàn được lát men sứ bóng loáng.

Đây là toilet.

Có điều vì không nhìn thấy gì cho nên anh không biết là nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ...

Lục Tân lò dò đi đến, sau khi đi đến cuối cùng thì quay người, dựa lưng trên tường mặt nhìn ra bên ngoài.

Trong mắt anh không nhìn thấy thứ gì.

Nhưng anh lại có thể cảm giác có một đống lổn nhổn thứ đồ quái dị đang tranh nhau bò theo mình.

Chúng nó tựa như đang tò mò anh vào trong đó để làm gì, người tranh tôi giành, từng con từng con cố chen chúc vào không gian hẹp này.

“Ríu rít...”

Trong bóng tối, tiếng khúc khích vang lên bên tai không dứt, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh giống như cười khẩy.

“Soạt!”

Lục Tân có cảm giác lông tơ trên mặt dựng hết cả lên.

Anh có cảm giác có một món đồ cực kỳ sắc bén nào đó lướt qua làn da anh ở khoảng cách cực gần.

Trong bóng tối, Lục Tân cảm thấy thời cơ đã gần đến rồi.

Vì thế anh móc trong túi ra một điếu thuốc, ngậm trên môi, sau đó lấy cái bật lửa ZIPPO mà anh cực kỳ yêu thích ra.

Biểu cảm vui vẻ dần hiện lên trên nét mặt đang chìm trong bóng đêm của anh.

Sau đó anh nhẹ nhàng bật bánh răng của bật lửa.

Một tiếng “tách”, tia lửa xuất hiện, một ngọn lửa nho nhỏ rọi sáng trong không gian không rộng lớn.

“Chít chít chít…”

Ngọn lửa xuất hiện, chớp mắt đã tạo ra hỗn loạn không ít.

Trong không gian nhỏ hẹp trống trải, có rất nhiều ngọn lửa bập bùng trên bật lửa không thể bị gió thổi tắt dần bùng lên.

Lục Tân nương nhờ ánh sáng của ngọn lửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là ánh mắt quái dị và đầy lạnh lẽo, nhiều đến mức không đếm xuể, chúng chi chít dày đặc giống như là cây kim đâm trên cơ thể, chủ nhân của vô số ánh mắt này bị ánh lửa dọa sợ, hai bên vách tường, trên trần nhà, trên mặt đất đều nhanh chóng lùi ra xa, giống như là đám ong mật sợ hãi bay tán loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận