Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1393: Lục Tân nhỏ yếu nhất (2)

“Rắc.”

Còng tay một đầu, xiềng xích hai đầu sinh trưởng, mười ngón tay búng trên mặt đất, “Lộc cộc lộc cộc” chạy tới.

Lúc tiếp xúc với ác niệm Lục Tân thứ nhất, cơ thể cồng kềnh kia lại có hai đầu cánh tay cứng cáp, vội đạp lá rụt chân, giơ hai nắm đấm lên, nện xuống nó, nhưng không nghĩ rằng hai cánh tay của nó bất chợt bắn ra trên mặt đất, sau đó bay lên nhanh như chớp giật, bắt lấy thủ đoạn của Lục Tân, không cho anh bất kỳ chỗ nào để né tránh.

Con quái vật trong lồng ngực mọc ra vô số đinh sắt, gặp được bất kỳ sinh vật tinh thần nào, sẽ đi lên ôm nó một cái.

Hai cánh tay to đùng ôm chặt đối phương không chịu buông ra. Đinh sắt gắt gao cắm vào trong cơ thể đối phương. Khi vô số máu tươi tràn ra, nó hưng phấn đến nỗi mỗi một bắp thịt đều run rẩy, càng ôm chặt cơ thể đối phương hơn nữa, liều mạng ép máu thịt trong cơ thể đối phương ra.

Quái nhân trên đầu cắm vô số dây cáp điện lại kéo những người khác lại, để ở trên đầu gối mình, bất chợt có một dòng điện to lớn chạy qua, khiến cho một ác niệm Lục Tân, cơ thể co quắp lại.

Ngoài ra còn có vô số quái vật.

Cây đầu đao đang không ngừng chém người.

Cơ thể chỉ còn nửa đoạn trong tay, giơ một cái cưa điện thật cao lên, cười to vọt vào đám người.

Quái nhân oan mắt, ánh mắt chống đỡ cực lớn, nhưng bên trong lại không có con ngươi chỉ có hai chiếc đồng tử màu đen. Trong mắt không ngừng bay ra từng vệt đỏ sâu, mỗi một sinh vật tinh thần chạm tới ánh mắt của nó, sẽ biến thành một sinh vật hốc mắt chúng giống như nó vậy…

Bọn nó xuất hiện, từng con từng con một, bắt được mỗi một ác niệm Lục Tân.

Đem hết những đau khổ của mình, truyền tới trên người ác niệm Lục Tân, vì vậy dưới các loại đau khổ khác nhau, những Lục Tân, hoặc là toàn bạo, hoặc là âm hiểm, cũng phát ra một loạt những tiếng kêu thảm thiết, thậm chí còn xen lẫn một vài tiếng gào thét hưng phấn.

Không khí bên trong khu vực này ngập tràn sung sướng.

Cách đó không xa, chú chó nhỏ không da sống nhờ những vật phẩm run rẩy núp lại một chỗ, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy lộ ra ánh mắt hâm mộ.

“Vù vù”

Mỗi một ác niệm Lục Tân bị ô nhiễm, hoặc bị hủy diệt, trong đầu Lục Tân đều xuất hiện một nỗi đau đớn kịch liệt.

Giống như trong đầu có vô số những sợi cung tên, từng sợi từng sợi đang đứt lìa.

Tất cả những thứ này đều thuộc về lực lượng xét xử?

Đây chính là chỗ đáng sợ nhất sao?

Dưới cảm giác đau đớn khiến cho người ta nghi ngờ sinh mệnh, hết lần này đến lần khác, thế giới trong mắt không ngừng bị những công cụ tra tấn, trái tim Lục Tân dường như mơ hồ hiện lên một cảm giác, hơn nữa so với những cảm giác trước kia của anh càng rõ ràng hơn.

Xét xử, có lẽ ban đầu chỉ là để phân rõ đúng sai.

Nhưng dần dần, vượt qua cả xét xử đã thuộc về hành hạ.

Khi một món dụng cụ đạt đến trình độ đáng sợ, khiến cho người bị hành hình chỉ có thể trả lời người hành hình muốn….

Vậy xét xử còn ý nghĩa nữa hay không?

“Tòa án Ngọ Dạ, xét xử tất cả những tội nghiệt.”

Ở vực sâu đối diện, lại có vô số những giọng nói hô hào lên, đồng thời vang lên cả sau lưng người cầm kiếm.

Trước mặt người cầm kiếm đã trở thành một bãi chiến trường, tất cả các loại đau thương đều xuất hiện trước mặt nó.

Nhưng mà âm thanh của nó vẫn lạnh như băng, công bằng chính trực.

Bên trong chiến trường, vô số ác niệm Lục Tân đang liều mạng đánh nát, thoát khỏi một loại dụng cụ nào đó. Nhưng số lượng những loại dụng cụ này quá nhiều, hoàn toàn bao vây bọn họ, tránh được một cái sẽ có ba cái, năm cái, tám cái, mười cái. Bọn họ chỉ có thể bị cuốn lấy trong các loại hình phạt khác nhau, nên không cam lòng vứt lại cho người cầm kiếm một ánh mắt thống hận ở phía đối diện vực sâu.

Nhưng mà cho dù là ánh mắt của người cầm kiếm, hay những dụng cụ hành hình xung quanh, cũng khiến cho bọn họ có một cảm giác bất lực.

Đây là một loại ác ý, ngay cả quỷ tu la cũng phải khuất phục.

“Để cho tôi đi.”

Vào lúc này Lục Tân bỗng nhiên hét lên, ngẩng đầu nhìn về phía những loại dụng cụ bên trong, cơ thể bắt đầu dùng giằng.

“Nếu cuối cùng chọn tôi xuất hiện, đương nhiên phải để cho tôi đối mặt với một loại đáng sợ nhất.”

“Ngay cả ác ý cũng bất lực, đương nhiên muốn để cho tôi lúc đầu tới đối mặt.”

“Dù là lúc đó, tôi là người nhỏ yếu nhất.”

Lục Tân nhỏ giọng, mở miệng, giống như lẩm bẩm, nhưng cũng giống như đang trao đổi cơ thể mình đối với những dụng cụ kia.

Trên đài xét xử, vô số những Lục Tân xoay người lại, mang theo biểu cảm quái dị, thấy được Lục Tân ở phía dưới

Bọn họ có cảm động, có hung dữ, có lạnh lùng, nhưng ánh mắt của tất cả lúc này chỉ có sáng ngời như vậy.

Ý nghĩ của người cầm kiếm, dường như đã dẫn tới lực lượng tinh thần to lớn như vậy, vặn vẹo khắp cánh đồng hoang.

Nhưng hôm nay lại là Lục Tân có lượng cấp tinh thần nhỏ nhất đứng dậy.

“Tòa án Ngọ Dạ, xét xử tất cả những tội nghiệt?”

Nhìn tất cả những uy nghiêm và kinh khủng trước mắt, Lục Tân chỉ hung dữ, cắn chặt răng: “Ta khinh.”

Vừa nói chuyện, anh bỗng nhiên giơ tay lên, rút ra từng tấc từng tấc nửa thanh kiếm xét xử đang xuyên qua ngực mình kia. Thanh kiếm này trong tay người cầm kiếm cao khoảng chừng bảy tám chục thước, rộng khoảng hai ba chục thước, nhưng ở trong tay anh giống như bị thu nhỏ gấp trăm lần.

Chỉ còn là một thanh chủy thủ chuôi ngắn.

Mà Lục Tân bóp chặt nửa thanh kiếm này trong tay, không chút để ý nào tới tình cảnh kinh khủng trước mắt.

“Em gái…”

Anh kêu to một tiếng, nắm được tay em gái, cầm theo nửa thanh kiếm, sải bước về phía trước người cầm kiếm.

“Bùm bùm bùm.”

Cơ thể của anh linh hoạt tới cực điểm, rất nhanh đã tránh né các loại dụng cụ khác nhau, thỉnh thoảng còn giơ tay lên. Ngay lập tức một quái vật hình người bị đánh ngã, cơ thể nhỏ bé như con kiến, nhưng khí thế cực kỳ kinh khủng không thể ngăn cản được, đang tiến gần đến người cầm kiếm.

Trong con ngươi đã tức giận đến đỉnh điểm, những hạt màu đen không ngừng hiện lên: “Tôi sẽ để cho anh khóc dưới ánh sáng mặt trời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận