Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1506: Nơi ghi lại bí mật lúc ban đầu (2)

Lục Tân im lặng lắng nghe cô ta nói và đối chiếu với một số chuyện trong trí nhớ của mình.

Vào thời điểm đó, viện nghiên cứu đã bắt đầu thảo luận về việc có nên tiếp tục các thí nghiệm trên thân thể con người bị đột biến hay không?

Khi đó, bản thân và những đứa trẻ trong cô nhi viện đã bắt đầu hứng chịu rất nhiều giày vò?

"Sau đó nữa thì sao?"

Những ký ức và suy đoán của anh về những trải nghiệm này lại bình lặng một cách đáng ngạc nhiên.

Tiến sĩ An không khỏi liếc anh một cái rồi mới nói tiếp: "Sau đó nữa thì viện nghiên cứu dời đi."

Ngập ngừng một chút, cô ta mới nói tiếp: "Bây giờ nói đến việc chuyển địa điểm và đổi tên viện nghiên cứu, thông thường mọi người đều sẽ cho rằng, điều đó vì để ổn định trật tự thế giới lúc đó và bảo vệ những người may mắn còn sống sót, nhưng trên thực tế, trong ký ức của tôi... tại thời điểm đó tôi đã có thể nhớ sự việc. "

"Tôi chỉ nhớ rằng quyết định di dời không hề phải là kết quả của tầm nhìn xa, mà là một quyết định đột ngột..."

"Cứ như thể có thứ gì đó buộc phải đi..."

"Chỉ tiếc, đến giờ tôi vẫn chưa biết bí mật của việc di dời."

"Tất cả những gì tôi biết là viện nghiên cứu đã chuyển đến thành phố trung tâm hiện tại và đổi tên thành viện nghiên cứu Nhật Thực. Hơn nữa còn bắt đầu liên lạc với các tụ điểm lớn. Không chỉ chia sẻ cách đối phó nhất định chống lại đám đông những người mất trí, mà còn có cách ô nhiễm tinh thần."

"Vào thời điểm nguy cấp nhất, thậm chí còn cử một số lượng lớn các nhân viên chuyên nghiệp do chính mình đào tạo đến các nơi khác nhau."

"Đúng rồi, những nhân viên chuyên nghiệp được cử đến các thành phố lớn kín cổng cao tường thường được chúng tôi quen gọi là các nhà nghiên cứu thế hệ thứ ba."

"Hiện nay, hầu hết họ là những nhân vật dẫn quân của các thành phố lớn kín cổng cao tường hiện nay."

"Giáo sư Bạch của Thanh Cảng các anh cũng thuộc thế hệ thứ ba."

"Giáo sư Bạch?"

Tinh thần căng thẳng của Lục Tân cũng hơi thả lỏng một chút.

Đối với lão già thích bàn luận triết học này, anh vẫn có ấn tượng rất tốt.

Nhưng nghe Tiến sĩ An giải thích tỉ mỉ, không bỏ sót một chi tiết nào, chân mày cũng không khỏi khẽ cau lại.

Có lẽ do trước đây cô ta biểu hiện không tốt lắm, khó tránh khỏi nghi ngờ về lời nói của cô ta, cho rằng cô ta còn có điều giấu giếm.

Vì vậy, không khỏi hỏi: "Vậy có những ai biết về bí mật của việc di dời viện nghiên cứu?"

"Thế hệ nhà nghiên còn sống thời điểm đó."

Tiến sĩ An liếc nhìn Lục Tân và nói: "Tuy nhiên, tất cả họ đều biến mất trong quá trình di dời này."

"Kể từ đó, các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên đã hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu."

"Nếu nói ngoài các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên ra, còn ai khác có thể đoán được một số sự thật vào thời điểm đó..."

Cô ta hơi dừng lại và nói: "Tôi cho là chỉ có hai người."

"Một người là nhà nghiên cứu thiên tài đã nhảy lầu đó. Ông ta quá thông minh."

"Người thứ hai là lão viện trưởng của các anh..."

"Bất kể ông ta đã làm gì, anh đều phải thừa nhận rằng ông ta cũng là một nhân vật cấp thiên tài..."

"Một nhân vật cấp thiên tài sao?"

Trong lòng Lục Tân sinh ra cảm giác rất phức tạp.

Dường như tâm lý của mỗi một người đối với lão viện trưởng đều vô cùng phức tạp.

Một số lo sợ ông ta, một số sợ hãi ông ta, một số căm hận ông ta. Ngay cả trước đây, người mới đầu đã mất trí nhớ như mình, cảm tình đối với ông ta cũng rất phức tạp, anh thậm chí còn biết ơn ông ta, đồng thời lại quyết không cho phép bóng dáng ông ta tiếp tục xuất hiện trong thế giới của bản thân.

Đó đúng là một con người phức tạp?

Ông ta không phải người tốt gì, nhưng không thể phủ nhận rằng, ông ta thực sự rất giỏi.

"Đến nơi này, cô cũng có thể nói cho tôi biết mục đích các người thực sự muốn điều tra là gì rồi chứ?"

Lục Tân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tiến sĩ An, ánh mắt dường như trong veo hơn bao giờ hết.

Lúc trước khi quyết định đến đây, Tiến sĩ An đưa ra lý do là muốn điều tra những tư liệu có liên quan về "ổ cứng sáng lập".

Nhưng trước khi đến viện nghiên cứu, sau khi suy nghĩ kỹ càng mới nhận ra rằng, trong quần thể tòa nhà màu đen xám này không biết ẩn chứa bao nhiêu bí mật, với thân phận của Tiến sĩ An, không ngại mạo hiểm chết chóc đến đây, thực sự chỉ để điều tra chuyện này thôi sao?

"Mục đích thực sự của cuộc điều tra, ngay từ đầu đã nói cho anh biết rồi mà."

Tiến sĩ An quay lại nhìn Lục Tân, thản nhiên nói: "Chỉ để điều tra nội dung trong ổ cứng sáng lập."

"Hửm?"

Biểu hiện của Lục Tân đột nhiên biến thành phong cách giống mặt cáo.

Trước vẻ nghi ngờ giống cáo của Lục Tân, Tiến sĩ An lại cười và nói: "Tất nhiên, nhân tiện điều tra những thứ khác cũng dễ hiểu mà. Giống như việc anh vào một kho bạc nhà nước, dự tính lấy một ít vàng, nhưng bên cạnh có một nắm cương, anh không lấy sao?"

"Ơ?"

Sự đánh đồng này làm cho Lục Tân hiểu được, trong lòng nhẹ nhõm một hơi, vội nói: "Vậy kim cương cô muốn là...?"

"Nhà kho mật dưới lòng đất ở khu A, tòa nhà phía tây của viện nghiên cứu."

Tiến sĩ An vui vẻ nói ra, ánh mắt hơi sáng lên, giọng cũng trở nên bí hiểm:

"Ở đó, ghi chép bí mật lúc đầu của thế giới này của chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận