Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 829: Bình tĩnh cùng giải quyết vấn đề (1)

Lục Tân thầm thở phào, sau đó hơi thay đổi dáng ngồi.

Ánh mắt anh nhìn Cao Nghiêm rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn chút ít.

Ban đầu anh quan sát hành vi và hành động của anh ta thì chỉ suy đoán anh ta là một người xấu, nhưng khi nhìn thấy đám sâu lúc nhúc trong ánh mắt anh ta, Lục Tân đã có thể chắc chắn anh ta đã bị ô nhiễm, chỉ là anh ta bị ô nhiễm tương đối nặng, giống như Hứa Tiêu Tiêu anh đã gặp vào lần đi làm thêm trước. Không thể nào phát hiện ra vấn đề nếu chỉ quan sát vẻ ngoài của cô ta, bởi vì ô nhiễm nằm sâu trong cơ thể.

Người này cũng như thế.

Rõ ràng anh ta là một người sống, nhưng trong đôi mắt lại đầy sâu bọ lúc nhúc, như những con giòi bọ…

... Bệnh không nhẹ đâu!

“Anh… Tiểu Lục...”

Nói thật thì lá gan phó tổng giám đốc Tiêu cũng không lớn, lúc này giọng nói đã có hơi lắp bắp.

Khi đứng trước Cao Nghiêm có cơ thể cao to, công việc làm ăn trong nhà cũng tốt hơn nhà anh ta một chút, lớn lên cũng đẹp trai hơn anh ta một chút, một người bình thường luôn coi nhau là bạn nhưng giờ lại trở nên xa lạ, sẽ mang đến cảm giác sợ hãi hơn chạm trán với người xấu nhiều.

Mà quan trọng đó là anh ta biết mình không đánh lại Cao Nghiêm.

Lần trước, ba người họ đều bị một mình Cao Nghiêm hất văng, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.

Nhất là bây giờ Cao Nghiêm còn cầm theo hung khí bước từng bước đến gần mình…

Nếu nói về mức độ uy hiếp, thì chai rượu này còn nguy hiểm hơn cả dao.

Lục Tân thở phù một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn Cao Nghiêm, nói: “Đừng động tay động chân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”

Anh cố tình nói thật chậm, lo sẽ làm anh ta sợ hãi, dùng hành động chuyên nghiệp để thể hiện sự yêu quý đối với đám người bị ô nhiễm thân yêu kia:

“Vấn đề của anh bây giờ rất lớn, tôi yêu cầu anh phải để tôi kiểm tra đo lường kỹ càng một chút.”

“Ầm!”

Cao Nghiêm quay phắt đầu lại, lườm Lục Tân bằng ánh mắt âm u và lạnh lẽo.

Anh ta vốn đang nổi nóng, thong dong bước chầm chậm về phía trước, một mỗi bước chân càng làm dấu hiệu bệnh và hơi thở bạo lực nồng đậm hơn, thậm chí tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn một chút, bóng tối đã sắp bao trùm Lục Tân và phó tổng giám đốc Tiêu.

Câu nói này của Lục Tân giống như một mồi lửa làm núi lửa phun trào.

Anh ta cúi đầu lườm Lục Tân, độc ác nói: “Mày là cái thá gì?”

Khi nói những lời này, anh ta hơi nhấc đùi phải, cả người nhào về phía trước, tay siết chặt bình rượu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào phó tổng giám đốc Tiêu.

Đây là tư thế chuẩn bị, sau đó xông thẳng về phía phó tổng giám đốc Tiêu.

Lục Tân hít sâu một hơi, bàn tay thọc vào trong ba lô màu đen của mình.

Cùng lúc đó, cơ thể Cao Nghiêm đã nhanh chóng kéo thẳng, nương theo sức mạnh nhoài người ra trước, cơ thể cao to của anh ta mang lại cảm giác áp lực khủng khiếp, đám sâu lúc nhúc trong mắt cũng đột nhiên phóng to ra, chúng bị nhiễm một chút phẫn nộ và thù hận của anh ta, hốc mắt lập tức lóe lên một cảm giác sợ hãi, khiến hai người cảm thấy cái thứ lao tới trước mặt kia chẳng phải là người, mà là ma quỷ.

“Ôi chao...”

Phó tổng giám đốc Tiêu sợ hãi hét lên thất thanh, ngã ra đất.

Thậm chí bàn tay anh ta còn nắm lấy phần ghế tựa của Lục Tân, theo bản năng muốn kéo Lục Tân cùng né tránh.

Nhưng mà Lục Tân vẫn ngồi yên bất động, anh ta chỉ có thể kéo bật hai chân trước của cái ghế lên một chút, cả cơ thể Lục Tân hơi ngã ngửa ra mà thôi.

Điều này làm cho góc mặt bị ánh đèn chiếu vào của Lục Tân hơi có thay đổi.

Nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ bí hiểm.

“Bằng!”

Sau đó có một tiếng súng vang lên, đè ép hết tất cả những âm thanh khác.

Hai chân ghế mới vừa rời khỏi mặt đất đã lần nữa đáp xuống, cơ thể Lục Tân hơi lắc lư, nhưng tư thế ngồi vẫn rất ổn định.

Trong tay của anh đang cầm một thanh súng ngắn ổ xoay, họng súng vẫn còn bốc khói.

Cao Nghiêm kêu rên một tiếng rồi lập tức ngã gục xuống mặt đất, bắp đùi bên trái đã bê bết máu thịt, máu tươi ào ào tuôn ra.

“Hừ...”

Cảm giác đau đớn dữ dội xộc thẳng lên não, nó đủ mạnh để khiến đầu óc người đó trở nên trống rỗng.

Nhưng với anh ta thì cảm giác đau đớn và phẫn nộ đan xen với nhau, thế mà chỉ kêu rên một tiếng.

Đám sâu bọ trong mắt càng lúc càng bơi lúc nhúc hơn.

Cứ như anh ta bị một căn bệnh kỳ lạ chi phối khiến sức mạnh trở nên điên cuồng hơn, bàn tay chống xuống đất lồm cồm muốn bò dậy.

Nhưng Lục Tân lại bình tĩnh nhìn anh ta, khuôn mặt mỉm cười.

Sau đó anh lại nã súng lần nữa.

“Bằng!”

Phát súng này bắn vào bắp đùi đang chống xuống đất chuẩn bị đứng dậy, vì thế anh ta lại ngã nhào lần nữa.

“Á á á...”

Trong cổ họng Cao Nghiêm phát ra tiếng gầm rú không giống như là tiếng người, tay chân run rẩy, không ngờ anh ta lại rướn người nắm lấy chai thủy tinh đựng rượu vang đỏ.

Lục Tân nhấc chân, dẫm lên cổ tay đang nắm chai rượu vang đỏ của anh ta, làm anh ta không thể nhấc hung khí lên.

Sau đó anh chĩa khẩu súng ngắn ổ xoay xuống phía dưới, kề sát vào trán Cao Nghiêm.

“Đừng kích động.”

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Cao Nghiêm, hoặc có thể nói là nhìn đám sâu lúc nhúc trong mắt anh ta, mỉm cười đầy dịu dàng:

“Chúng ta bình tĩnh giải quyết vấn đề, được không?”

Cao Nghiêm ngơ ngác, đám sâu bọ trong mắt anh ta dần trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận