Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 154: Thảo luận hữu nghị (1)

Màng nhĩ kêu lên ông ông, đến ngay cả cảnh vật trước mắt cũng giống như bắt đầu sai lệch.

Lúc cha đang phẫn nộ gào thét, cả người Lục Tân đều giống như bị cuốn vào trong thuỷ triều hỗn loạn tưng bừng, có một loại cảm giác đè nén khó hiểu, mà loại cảm giác này thường khiến Lục Tân có cảm giác muốn hét lớn một tiếng để mở hết tất cả mọi thứ ra.

Cha nhìn chòng chọc vào anh, phảng phất như đang chờ anh trả lời.

Nhưng Lục Tân chỉ nhíu mày chứ không có trả lời, anh giống như chẳng nghe thấy gì cả.

"Tất cả đều chết hết thì ai đến phát tiền lương cho con chứ?"

Lúc này, mẹ mỉm cười mở miệng, dưới ánh đèn, bà nghiêng chân ngồi trên ghế sofa trông vừa mê người vừa ưu nhã.

Lúc bà nói chuyện, cuối cùng Lục Tân cũng thoáng cảm thấy bình tĩnh.

Mà giọng nói của bà vẫn còn đang chậm rãi vang lên: "Tất cả mọi người chết hết, lại có ai đến bảo vệ sự vận hành của thành phố này chứ?"

"Một thành phố trống rỗng sẽ rất thú vị sao?"

Cha không trả lời vấn đề này được, nhưng tiếng thở dốc lại nặng nề rõ ràng.

Đến cả giọng nói của mẹ cũng lộ ra vẻ dịu dàng và lý tính như thế, bà đưa đôi mắt xinh đẹp hoà nhã nhìn cha: "Thật ra, chúng ta cũng nên nói đạo lý mới đúng, nếu chúng ta đã làm được vài chuyện mà người khác không làm được, vậy sao có thể đến ngay quyền sợ hãi của người ta cũng tước đoạt đi chứ?"

"Bằng không, mỗi người đều sẽ không thích đi ra ngoài giống như ông, thế giới này mà, vẫn phải náo nhiệt một chút mới tốt..."

"Ha ha ha..."

Cha gắt gao nhìn thẳng vào mẹ, nắm đấm rôm rốp rung động, dường như cánh tay cũng mơ hồ trở nên to khoẻ.

Mẹ thì chỉ mỉm cười nhìn ông, ánh mắt không có một chút né tránh, thậm chí còn mơ hồ mang theo một chút khiêu khích.

Mắt thấy dường như bọn họ sắp đánh nhau, Lục Tân lại thấy hơi đau đầu.

Thật sự là mẹ đánh không lại cha, nhưng mỗi lần bà đều thích khiêu khích, hơn nữa có đôi khi, rõ ràng là bà có thể dọa cha sợ, nhưng bà cũng rất ít khi dùng cách như thế.

Thậm chí suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng chỉ vào khi nào cha để mắt đến mình thì bà mới có thể dùng.

Có điều, có lẽ lần này dù sao cũng phải chính thức trao đổi gì đó.

Hoặc có thể nguyên nhân là vì trước khi Lục Tân trở về, bọn họ đã hung hăng đánh nhau một trận rồi.

Lần này cha chỉ nổi giận, nhưng không có nổi giận đến mức muốn ra tay.

Sau khi mẹ chỉ khiêu khích nhìn cha một cái, đôi mắt dịu dàng tinh xảo kia một lần nữa lại rơi vào người Lục Tân: "Đương nhiên, có sao nói vậy, mẹ là người rất nói đạo lý, nhưng quả thật biểu hiện của con cũng hơi mềm yếu một chút."

"Lúc những người kia bỏ trốn, con đã lựa chọn cứu người trước, mẹ có thể hiểu, nhưng còn lúc này thì sao?"

Lục Tân nghe thấy ý tứ của mẹ, trong lòng cũng hiểu rõ.

Chẳng trách lần này bọn họ không tiếp tục đánh nhau, hoá ra thái độ bây giờ của bọn họ thật ra là giống nhau.

Điều này khiến cho anh có hơi rơi vào trầm tư.

Anh theo bản năng nhìn sang cha, mẹ, còn có em gái nấp bên cạnh mình.

Bọn họ chân thật, sinh động như vậy, đều có tính cách của mình, hơn nữa họ đều đang dùng cách thức của mình để suy nghĩ cho nhau.

"Nếu như không muốn bị người khác hại chết, vậy mày chỉ có thể ra tay với bọn họ trước khi bọn họ hại mày!"

"Mày phải cho họ hiểu rằng, không nên đến trêu chọc mày..."

Cha hơi cắn răng, nhìn chòng chọc vào Lục Tân, chậm rãi nói, ánh mắt đỏ như máu.

"Đã là công việc rất nhiều năm của con trai lớn rồi..."

Lúc này, mẹ cũng dịu dàng cười với anh: "Một số thời khắc, quá mềm lòng cũng không phải là một thói quen tốt đâu..."

Giọng nói của bọn họ, một phẫn nộ, một dịu dàng.

Nhưng dường như cũng đang cực lực truyền đạt gì đó với Lục Tân.

Điều này khiến cho anh cũng theo bản năng có chút xuất thần, trong lòng có một cảm xúc khác thường đang phát sinh.

"Anh trai không có sai..."

Lúc cơn tức giận của cha không giảm, mẹ cũng dịu dàng chỉ ra vấn đề, bỗng nhiên em gái lộ cái đầu ra hét to một tiếng.

Tiếng của cô vô cùng lớn, cô dùng sức mà kêu về phía cha mẹ.

Hai cái tay nhỏ, dùng sức ôm chặt lấy cánh tay của Lục Tân, giống như sợ rằng anh đột nhiên chạy mất vậy.

"Ồ?"

Mẹ nhìn về phía em gái, giống như là có hơi bất ngờ, sau đó cũng nhẹ nhàng che miệng nở nụ cười.

Trong tiếng cười, ánh mắt của bà lẳng lặng đảo qua em gái, có vẻ hơi vi diệu.

Nhưng em gái cũng không để ý đến biểu cảm của mẹ, cô vươn hơn nửa người bày ra biểu cảm hung ác với cha.

"Con nhóc chết tiệt kia, con nhóc ngu xuẩn, mày hoàn toàn không hiểu gì cả..."

Đón lấy sự chống đối của em gái, đột nhiên cha nổi giận.

Ông hung ác hét to, lập tức đứng lên, dáng người trở nên cao lớn lạ thường, chiếc đèn chùm duy nhất được treo trong phòng khách cách xa mặt đất chừng hai mét rũ xuống ở đằng sau lưng ông bị thân thể của ông chặn mất tia sáng, chiếu xuống một mảng bóng mờ.

Bóng mờ bao phủ Lục Tân với em gái, cũng lắc lư theo bóng đèn, bóng mờ cũng không ngừng nhộn nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận