Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1413: Tìm lại trí nhớ ba năm kia (2)

Lục Tân gật đầu một cái, cười nói với mẹ: “Kế hoạch bước tiếp theo của mẹ là gì?”

“Làm xong chuẩn bị thì đến nhà em gái ngoan của mẹ hỏi thăm.”

Mẹ mỉm cười nói tiếp: “Dĩ nhiên thân thích gặp mặt khó tránh khỏi hơn thua.”

“Cho nên chúng ta cũng phải chuẩn bị nhiều một chút mới được, tay không đi tới cũng không tốt.”

Lục Tân yên lặng lắng nghe, sau đó gật đầu cười.

Bây giờ anh sớm đã đạt đến trình độ có thể trao đổi một ánh mắt với mẹ đã hiểu được rõ ý.

“Con thì sao?”

Mẹ thấy Lục Tân không có ý định đi lên đầu, cũng tò mò hỏi lại.

“Con quyết định đi tìm về ký ức ba năm trước.”

Lục Tân cười nói: “Lần này chắc cũng là thí nghiệm của lão viện trưởng chứ?”

“Con có chút hiếu kỳ, tại sao lần này sau khi thí nghiệm xong, ông ta lại không đưa đơn thành tích tới.”

“Có điều giống như lúc bình thường ông ta vẫn làm vậy, mỗi một khi thí nghiệm kết thúc, ông ta sẽ luôn cho con một ít phần thưởng. Lần này cũng không ngoại lệ, lúc con đang xét xử chính mình, trong trí nhớ trở lại của con, quả thật có thấy được nhưng bóng dáng mà trước kia con không hề ghi nhớ.”

“Cho nên con muốn đi tìm lại những trí nhớ mà mình đã vứt bỏ trở về.”

“Cẩn thận!”

Mẹ gật đầu cười, chậm rãi đi lên lầu.

Lục Tân cũng nhẹ nhàng, quay đầu nặng nề bước ra khỏi tòa nhà cũ, leo lên xe chở hàng, từ từ lái về phía cô nhi viện.

Có một số việc nên phải chấm dứt, cũng có một số chuyện phải hỏi cho rõ ràng.

“Lục Tân, anh không sao chứ.”

Xe chở hàng vừa mới lái vào trong trường tiểu học Trăng Máu, còn chưa kịp đỗ xe, cô Tiểu Lộc đã chạy ra đón.

Trên mặt cô ấy là nét sốt ruột và quan tâm, thấy Lục Tân bước xuống xe như vậy, mới có thể thở phào.

Dưới ánh sáng của vầng trăng máu, biểu cảm của cô có hơi kỳ lạ, nhưng cẩn thận quan sát lại thấy sáng rực như tia sáng mặt trời.

Bộ dạng này giống hệt như trong trí nhớ của Lục Tân, dáng vẻ gặp lại cô ấy sau ba năm.

Kiên cường, nhiệt tình, hơn nữa cực kỳ vui vẻ, cởi mở.

Có điều Lục Tân biết, trạng thái tinh thần của cô ấy bây giờ là do xảy ra chuyện gì.

Dù sao hôm nay cô ấy cùng với toàn bộ Thanh Cảng đều như vậy.

Lực lượng của quốc vương giả tưởng khiến cho toàn bộ thành phố vệ tinh số hai, tất cả đều hiền lành và dịu dàng.

Có điều loại trạng thái tinh thần này rất nhanh sẽ biến mất, khôi phục lại ban đầu.

Cô Tiểu Lộc cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này rõ ràng cô ấy không nhớ nổi lúc ban đầu ở cô nhi viện, cô dựa vào sức mạnh của thằng nhóc trước mặt, mà đổi lấy áy náy một đời.

Cô ấy chỉ biết là số tám đi tới Thanh Cảng, tạo thành một loại ô nhiễm đáng sợ, sau đó Lục Tân vì bảo vệ mình và những đứa trẻ trong cô nhi viện, một thân một mình đi tới bên ngoài thành, hôm nay là vừa giải quyết xong những con quái vật đáng sợ đó, quay lại.

Cô ấy sẽ từ từ nhớ lại những chuyện trước kia, cùng với chi tiết của sự việc lần này.

Có lẽ áy náy sẽ lại xuất hiện trong lòng cô Tiểu Lộc, nhưng ô nhiễm lần này đã tránh khỏi được.

Áy náy ngập tràn trái tim một người, còn có một ít dục vọng, cũng giống như vậy.

Lúc loại tâm tình này mãnh liệt nhất, thậm chí còn khiến người ấy làm ra cả những chuyện đáng sợ.

Nhưng chỉ cần chống đỡ được lúc này, như vậy sau này cho dù phải chịu ảnh hưởng cũng không nghiêm trọng như vậy.

“Tôi không có sao.”

Đối với cô Tiểu Lộc, Lục Tân vẫn giữ thái độ khách khí như trước.

Vừa trả lời để cho cô Tiểu Lộc yên tâm, vừa ngẩng đầu đưa mắt về số tám đang trên bậc cầu thang của phòng dạy học. Hơn nửa cơ thể của số tám đã dần dần không nhìn thấy ở trong bóng tối của phòng học, nhưng từ trên người anh ta có thể cảm nhận được chút cảm giác sa sút và mờ mịt.

“Đói bụng rồi, có muốn đưa tôi ra ngoài ăn chút gì không?”

Lục Tân nhìn về phía số tám, sau đó dừng lại một chút, quay đầu nhìn ra chỗ khác: “Ông cũng đi đi.”

“Tôi?”

Ông bảo vệ đang ôm theo khẩu súng ngắn núp sau cánh cửa sổ của một phòng học nào đó ở phía đông, nhìn thấy ánh mắt của Lục Tân hơi kinh ngạc.

Phía sau cánh cửa sổ thủy tinh của màn đêm, ánh mắt kinh ngạc của ông ta dường như biến thành một tia sợ hãi.

“Đúng vậy.”

Lục Tân cười với ông ta một tiếng, nói tiếp: “Có một số việc nên nói ra.”

Ông bảo vệ im lặng một lúc, mới đi ra từ trong phòng học, tiến về phía trước bốt bảo vệ, cất khẩu súng ngắn.

Sau đó cầm thêm áo khoác, đội mũ lưỡi trai lên đầu, yên lặng đi theo Lục Tân.

Mặc dù có thể thấy rõ ràng cơ thể của ông ta hơi run run, nhưng bước chân đi ra bên ngoài vẫn cực kỳ ổn định.

Lục Tân chẳng qua chỉ im lặng nhìn ông ta, sau đó hai tay nhét vào trong túi quần, dẫn đầu đi ra ngoài.

Một đêm này quả thực dài đằng đẵng, nhưng nếu như không giải quyết những vấn đề này, thì không có cách nào yên tâm để nghỉ ngơi.

Cũng trong lúc đó, trên tòa cao ốc của Thanh Cảng, Oa Oa vẫn ngồi trên sân thượng, hai tay chống cằm cười híp mắt nhìn về phía thành phố vệ tinh số hai.

Đang chờ Lục Tân giúp xong thì đến tìm cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận