Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1480: Tôi cần có một mái nhà (2)

“Chữ ký…”

Lục Tân bỗng nhiên có chút căng thẳng, anh vội vàng ngẩng đầu lên, nói: “Có còn chữ ký ấy không?”

Trần Tinh yên lặng gật đầu, sau khi nhìn sâu vào Lục Tân, cô lật sang tờ thứ hai của tập tài liệu, tỏ ý Lục Tân nhìn xem.

Lục Tân lập tức căng thẳng, anh cúi đầu, trông thấy một tờ giấy đã ố vàng.

Được bọc trong một tờ nilon mong mỏng, tờ giấy ấy đã vô cùng yếu ớt, lại còn hỏng hóc nhiều chỗ, vậy nhưng chữ ký bằng bút thép phía trên vẫn rất rõ ràng.

“Chuyện này nằm ngoài mong đợi của mọi người.”

Trần Tinh nói: “Lúc ấy khi theo đuổi tung tích về chữ ký này, chúng tôi vốn chẳng hề mong đợi gì cả.”

“Trong khoảng thời gian dài trước đó, mọi thứ đều đắm chìm trong hỗn loạn và rắc rối.”

“Rất nhiều tài liệu quan trọng đã bị đánh rơi, hoặc là bị hư hại, nói gì đến một tờ giấy như thế này?”

“Nhưng không ngờ là tờ giấy này vẫn còn ở đó, nó được cất giữ trong kho tài liệu bỏ hoang của Thành phố vệ tinh 2.”

“Trong một chiếc hộp rất bắt mắt.

“Suốt mười mấy năm đều không có ai động tới, dù những tài liệu khác có được chỉnh sửa, sắp xếp lại, tất cả đều vô tình hoặc hữu ý bỏ lơ nó.”

“Thật là…”

Cô hơi dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung thêm: “Giống như nó đang cố tình để bị đặt ở đó, chờ chúng ta tìm thấy.”

Lục Tân không hề lắng nghe những lời không thể tưởng tượng được của cô.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều đã bị tờ giấy có chữ ký kia hấp dẫn.

“Tôi cần một căn nhà.”

“Lục Thiên Minh.”

“Lục Thiên Minh…”

Trong lúc nhất thời, Lục Tân cảm thấy đầu óc mình chợt đau nhói.

Thậm chí còn có một khoảnh khắc, anh bỗng nghĩ đến khả năng liệu người này có phải là cha của mình?

Nhưng sau khoảnh khắc ấy, anh liền phủ nhận suy đoán này.

Không phải vậy.

Người thanh niên giống hệt mình ấy, trong tay lại còn dắt theo bản thân khi còn nhỏ chắc chắn không phải là cha của mình.

Bởi vì đó không phải chỉ là sự giống nhau về ngoại hình.

Sự giống nhau ấy đã vượt qua giới hạn của quan hệ cha con.

Bất kể là hình ảnh trong bức phác họa kia hay là cách nói chuyện lịch sự lễ phép trong cuộc đối thoại, tất cả đều khẳng định một điều…

Người đó chính là anh.

“Ông ông ông…”

Trong lỗ tai như có một đàn ong đang nhảy múa, âm thanh ồn ào khiến đầu óc anh trở nên rối loạn.

Lục Tân không nhịn được giơ tay, vỗ nhẹ vào đầu mình hai cái.

Trần Tinh ngồi đối diện anh, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lo lắng.

Cô khẽ ngẩng đầu, phát hiện đèn vẫn còn sóng, vậy nhưng cô lại mơ hồ có cảm giác những thứ xung quanh đang dần trở nên lu mờ.

Tựa như tất cả mọi thứ trong phòng đang từ từ trở nên mơ hồ, mất đi cảm giác chân thật.

Vèo vèo…

Trong lòng cô bỗng chốc có cảm giác hốt hoảng.

Cô vốn đang ngồi ở đối diện Lục Tân, chân trái va vào bàn. Giờ phút này, chân bàn vốn được làm bằng hợp kim vừa cứng rắn vừa lạnh như băng lại như biến thành một con rắn mềm mại trơn nhẵn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ma sát nhỏ nhẹ khi va vào lớp da nhẵn nhụi ấy.

Cô cảm giác chân bàn đã thật sự biến thành một con rắn, nó đang từ từ bò trên chân mình, nhẹ nhàng uốn quanh cẳng chân cô.

“Chuyện này…”

Ngay lúc Trần Tinh đang sợ hãi, sắp sửa không nhịn được phải chạy nhanh ra khỏi phòng, Lục Tân bỗng nhiên mở miệng.

Vào khoảnh khắc anh nói chuyện, đèn trong phòng bỗng trở nên bình thường, cảm giác bò trườn quỷ dị kia cũng đã biến mất.

Lục Tân từ từ xoay người nhìn về phía cô, trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ: “Lục Thiên Minh…”

“Các cô có ấn tượng gì về người có cái tên này, lại còn có vẻ ngoài giống hệt tôi không?”

“Ha…”

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, trước tiên là phải cúi đầu nhìn xuống chân bàn.

Thấy tất cả đều đã bình thường trở lại, tâm trạng cô mới dần ổn định, loáng thoáng cảm thấy mồ hôi lạnh trên khắp cả người đã làm ướt áo sơ mi.

Sau khi hơi ngẩn ra, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân.

Chỉ thấy mặc dù trên mặt có vẻ mê mang, trong mắt vẫn còn có vẻ bình tĩnh ổn định.

Điều này khiến cô có chút bất ngờ.

Tốc độ điều chỉnh cảm xúc của đơn binh hình như nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Điều này đã chứng tỏ trạng thái của đơn binh có thể thay đổi chỉ sau một khoảng ngắn, chẳng lẽ năng lực chịu đựng của anh đã lại mạnh lên so với trước kia?

“Không có.”

Sau khi sửng sốt một hồi, Trần Tinh mới khẽ gật đầu rồi nói: “Hơn nữa chúng tôi cũng đã đến hỏi qua giáo sư Bạch, ông ấy từng làm việc tại viện nghiên cứu trong một khoảng thời gian dài, vậy nhưng ông ấy cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tiến hành thảo luận, cân nhắc đến rất nhiều khả năng, cuối cùng chỉ có thể khẳng định một điều, đây không phải là du hành thời gian, đồng thời cũng không liên quan đến những phản biên suy luận kia.”

“Được rồi…”

Lục Tân từ từ nhéo mi tâm của mình, nói với Trần Tinh: “Tôi có thể giữ lại phần tài liệu này được không?”

“Tất nhiên là được.”

Trần Tinh gật đầu, cô vốn muốn đưa thứ này cho Lục Tân.

Có lẽ những việc cần nói đều đã nói xong, hơn nữa, trong lòng cô cũng đã muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vậy nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ có chút sa sút của Lục Tân, sau một lát, cô vẫn không nhịn được mà đi vòng qua bàn, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Lục Tân, an ủi anh: “Dù đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng vẫn là nhân tài đặc biệt cấp bảy của Thanh Cảng chúng tôi.”

“Chờ đến khi cuộc điều tra kết thúc, cậu hãy về sớm nhé.”

“Ở thời đại như bây giờ, thứ duy nhất có thể khiến chúng ta cảm thấy yên tâm chỉ có nhà.”

Lục Tân hơi kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi Trần Tinh rời khỏi đó, trên bầu trời phía đông đã có chút trắng bệch.

Thời gian lên đường sắp đến.

Lục Tân lẳng lặng ngồi hồi lâu, sau đó mới cất tập tài liệu kia đi, bỏ vào trong hành lý của mình.

Ông bảo vệ đã nói, người lúc đầu đã mang mình đi chính là nghiên cứu viên đời thứ nhất.

Vậy thì, có lẽ tất cả mọi vấn đề quỷ dị kinh khủng kia đều sẽ có thể tìm được câu trả lời ở nơi làm việc của bọn họ đúng không?

Lục Tân yên lặng ngồi trong căn lều trống rỗng, trên mặt bỗng nở một nụ cười khổ.

Có lẽ, dù có chuyện gì kỳ quái hơn nữa thì hẳn là cũng có một mặt tốt nhỉ…

Chẳng hạn như, lúc bản thân dùng cái giá trên trời để sửa sang lại tòa nhà cũ, anh còn lo sợ rằng nếu chủ nhà không phải là mình thì bản thân đã mất oan tiền rồi.

Bây giờ thì đã có thể yên tâm, chủ nhà đúng là mình.

Bản thân vẫn nên tự đi làm…

Chỉ có một điều không thể chắc chắn chính là không biết bản thân nào mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận