Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1493: Bước đi trong quỷ dị, cô ta vui mừng hơn cả quỷ dị (2)

"Vừa rồi chúng ta đã đi bộ hơn hai tiếng không nghỉ ngơi."

Cũng ngay lúc Lục Tân phát hiện ra cảnh tượng kỳ dị này và đang cân nhắc xem có nên nhắc nhở Tiến sĩ An hay không.

Đột nhiên, Tiến sĩ Vương đang đi trong đám đông đột nhiên dừng lại, nói: "Đã đến lúc nêu giải quyết chúng rồi."

"Nếu không cứ tiếp tục bước đi như thế này, sẽ mệt chết mất."

Tiến sĩ An cũng dừng lại.

Cùng lúc đó, tất cả bóng đen lúc này đều dừng lại, đứng xung quanh đám người, lẳng lặng nhìn họ.

Bầu không khí nguy hiểm bắt đầu lan tỏa trong khu rừng rậm và dần dần trầm xuống.

Tiến sĩ An hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn Tiến sĩ Vương, giữa họ có vài bóng đen.

Nhưng dường như cô ta không nhìn thấy những bóng đen này, trực tiếp đi xuyên qua chúng, ánh mắt rơi vào người Tiến sĩ Vương:

"Theo phân tích của anh, chuyện này là sao vậy?"

Tiến sĩ Vương liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như đang muốn tìm gì đó từ trong dãy số hỗn loạn.

"Tôi chỉ giỏi cảm nhận và quan sát, không giỏi phân tích."

Nghe Tiến sĩ An hỏi, anh ta nói nhưng cũng không ngẩng đầu lên: “Tìm tên đồi bại đạo đức đó.”

Tiến sĩ An bất lực quay lại nhìn Tiến sĩ Trương.

"Tại sao vừa nhắc đến đồi bại đạo đức, lại nhìn thẳng về phía tôi vậy..."

Tiến sĩ Trương thấp giọng lẩm bẩm, lắc đầu nói:

"Tôi nghiên cứu quái vật tinh thần, vì vậy chúng ta đều hiểu rằng bản chất của quái vật tinh thần là một nguồn ô nhiễm."

"Bản tính của nguồn ô nhiễm là làm ô nhiễm nhiều cơ thể tinh thần hơn và củng cố bản chất của chính chúng, giống như sự lây lan của bệnh dịch."

"Tuy nhiên, những con quái vật tinh thần đều có ý thức riêng của chúng, mà ý thức thường không đồng bộ với bản tính ở một mức độ nào đó."

"Thậm chí là mâu thuẫn."

"Những gì chúng ta đang thấy bây giờ cũng là như vậy."

"Có thể thấy rằng bản chất của chúng là muốn ô nhiễm cho chúng ta, nhưng ý thức của chúng phần nhiều lại là ngăn cản chúng ta."

"Vì vậy, lựa chọn vừa rồi của lão Vương, thông qua ý đồ của quái vật tinh thần, phân tích ra mục đích mà chúng muốn quấy nhiễu chúng ta nhất, dùng phương pháp này để phán đoán tuyến đường thực sự nên đi như thế nào, ngược lại là chính xác, xứng đáng với biệt hiệu viện bảo tàng có dữ liệu cá nhân..."

"Quái vật tinh thần, suy cho cùng chỉ số thông minh đều không cao, rất dễ đoán được hành tung của chúng..."

"Ha, chớ có lôi kéo làm quen."

Tiến sĩ Vương nghe vậy thì cười chế nhạo: "Anh thông minh như vậy, sao lại không biết vợ của người khác không được tùy tiện dụ dỗ?"

"Đây..."

Tiến sĩ Trương nghe vậy, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ, anh ta nói:

"Thứ nhất, tôi chỉ đang phân tích và đánh giá công việc của anh, không liên quan gì đến làm quen hay không làm quen."

"Thứ hai, trong chuyện này, tôi thực ra là phía bị dụ dỗ, tôi cũng là người bị hại."

"Thứ ba, thành ra nghiêm trọng như bây giờ, chủ yếu là không ngờ tới anh lại điên cuồng, trực tiếp dùng đến vật phẩm ký sinh như vậy..."

"Tôi cho rằng nếu anh phát hiện, nhiều nhất cũng chỉ chém tôi hai nhát là cùng."

"Kỹ năng giải phẫu của anh cao như vậy, tin rằng nếu chém hai nhát nhất định sẽ tránh được chỗ hiểm!"

Lục Tân ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng kinh ngạc một phen, quên mất hết bóng đen xung quanh.

"Nói láo, ai dụ dỗ anh hả?"

Tiến sĩ An hay Tiến sĩ Vương chưa kịp nói thì kỹ sư Lý đã bất mãn: "Rõ ràng là anh mà."

"Là anh thừa lúc tôi uống say lợi dụng tôi, tôi mới là người vô tội nhất."

"Hả?"

Tiến sĩ Vương nghe vậy đột nhiên hơi kích động, nói với thầy Lý: "Nói vậy trong lòng cô vẫn còn yêu tôi?"

"Không."

Thầy Lý lãnh đạm nói: "Từ sớm tôi đã muốn ly hôn với anh rồi."

Tiến sĩ Vương lập tức tự nín.

Tiến sĩ Trương nói: "Cô nói không dụ dỗ tôi, vậy tại sao cùng khoa chúng tôi uống nhiều như vậy, còn ăn mặc hở hang như vậy?"

"Tôi thích mặc sao thì mặc vậy, liên quan gì đến anh?"

Thầy Lý tức giận, nói với tiến sĩ Trương: "Vả lại, lúc đó người tôi để ý đến là Tiểu Đổng, nào ngờ lại bị anh lợi dụng."

"Tiểu Đổng?"

Tiến sĩ Vương lập tức thoát khỏi trạng thái tự nín: "Thằng nhóc đó?"

Tiến sĩ Trương cũng tức giận nói: "Chính là thằng nhãi chỉ có bằng thạc sĩ đó?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng gượng gạo, đặc biệt là Lục Tân, nghĩ đến bằng đại học của mình, môi mấp máy.

Muốn nói điều gì đó, nhưng không đủ can đảm để nói ra.

Tiến sĩ An thì nghe thấy động tĩnh này có chút không đúng, vội vàng nhắc nhở:

"Bây giờ đang trong nhiệm vụ điều tra đấy, các người có thể đừng nói đến những chuyện không đâu..."

"Hơn nữa, tôi biết thằng nhóc Tiểu Đổng đó, quan điểm ngay thẳng lại tốt, chuyện hư hỏng này của các người, tuyệt đối đừng lôi kéo đứa trẻ ngoan đó vào... Nhất là anh, thầy Vương, người ta chưa từng đắc tội anh, đừng có lên giọng cấp trên..."

"Tại sao cô lại quan tâm đến cậu ấy như vậy?"

Thầy Lý đột nhiên quay lại nhìn Tiến sĩ An, đồng tử hơi co lại.

"Hả?"

Tiến sĩ An sửng sốt, vội vàng xua tay: "Tôi cũng không có chuyện gì với cậu ta, chỉ là nói lời công bằng thôi..."

Thầy Lý cười chế nhạo: "Ha ha."

Nói rồi nhìn về phía Lục Tân và nói: "Cậu nói xem, loại người như cô ta có thể tin được không?"

"Hả?"

Lục Tân sửng sốt, làm sao còn đốt tới người mình rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận