Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 534: Tiếp tục công việc của bản thân (1)

Người đàn ông trung niên cầm súng trong tay, nhưng ông ta cân nhắc tình hình và không chọn cách bắn.

Ông ta lặng lẽ nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng trước mặt và hỏi ra vấn đề: "Tất cả những điều này đều chuẩn bị cho tôi?"

"Không hẳn."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng cười giải thích: “Vốn dĩ tôi không định dùng thủ đoạn mạnh này để mời anh tham gia, nhưng kế hoạch không nhanh bằng sự thay đổi, nên tôi chỉ có thể ra tay trước. Tôi có một dự án rất tốt và cần sự giúp đỡ của anh, tối nay sẽ đi."

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Viện nghiên cứu rất tốt trong việc bảo mật công việc, anh bắt tôi đi cũng vô dụng."

"Tôi biết."

Người đàn ông trung niên cười nói: "Cho nên khi tới đón anh, chủ trì của anh trong dự án nghiên cứu bí mật kia, người tôi sắp xếp đang vận chuyển mọi khí cụ, vật phẩm ký sinh quan trọng mà anh cần ra ngoài... Là cậu nhà giúp người của tôi đi vào, trong lòng cậu ta luôn có ý muốn chống lại anh và trả thù anh... Ngoài ra, ở thành phố trung tâm cũng sắp bùng phát một vụ việc lây nhiễm mạnh."

"Tổ hành động đặc biệt của Thành phố vệ tinh 7 lúc này hẳn là không để ý đến chúng ta và cũng sẽ không tới trong thời gian ngắn."

"Vì vậy, chúng tôi có đủ thời gian để đón anh rời đi."

Vừa nói, ông ta vừa đeo kính vào lại, sau đó mỉm cười đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ!"

Người đàn ông trung niên đi theo người của người đàn ông đeo kính vàng bước xuống xe, ông ta không bắt tay với đối phương mà chỉ quan sát xung quanh.

Ông ta nhìn thấy các nhân viên vũ trang bảo vệ mình trước đó, lúc này đều đã biến thành những con quái vật máu thịt. Họ vẫn chưa chết, chỉ là cơ thể đang co giật, máu thịt trên người trào dâng như bọt nước phồng lên và mọc ra mô thịt.

Khi tiếp xúc với nhau, các mô thịt này sẽ liên kết với nhau và trở thành những miếng thịt lớn hơn.

"Oa…"

Sự lớn lên của những miếng thịt này không hề im lặng, chúng mơ hồ phát ra tiếng khóc của trẻ thơ.

"Các ông đã đạt đến mức độ nghiên cứu này trong lĩnh vực sinh mệnh rồi sao?"

"Nó thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi."

Người đàn ông trung niên nhìn những mảnh da thịt uốn éo khó tả này trên mặt đất, cau mày hỏi người đàn ông đeo kính gọng vàng: "Vậy nên, ông chính là người mà người theo dõi trước đây vẫn luôn tìm kiếm, có liên quan đến người trốn thoát phòng thí nghiệm kia... Trần Huân?"

"Đúng vậy, tiến sĩ Triệu Sĩ Minh."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng cười nói, rồi từ từ buông bàn tay đang chìa ra của mình xuống, nói: "Chúng ta hẳn là có rất nhiều điểm chung."

"Xét cho cùng, hướng nghiên cứu của chúng ta là giống nhau."

"Cho nên, tôi mới hy vọng tiến sĩ Triệu có thể đi cùng tôi và xem xét dự án mà tôi đang thực hiện!"

"Tất nhiên."

Ông ta cười nói: "Tôi cũng đang cứu mạng tiến sĩ Triệu, nếu bây giờ đến trại giam, anh sẽ chết, thành phố trung tâm cũng sẽ chịu nhiều tổn hại vì điều đó... Tôi hiểu sự tức giận của anh, vì vậy anh thật sự muốn trả thù, cũng chỉ có tôi mới có thể giúp anh."

Triệu Sĩ Minh không nói thêm gì, sau hai giây trầm lặng, ông ta nói: "Tôi sẽ đi với ông."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng lộ ra nụ cười, chân thành nói: "Chúng tôi có thể đón cậu nhà..."

"Mặc dù vết thương của cậu ta thực sự khá nặng, nhưng tôi nghĩ với trang bị kỹ thuật của tôi, hẳn sẽ có thể chữa khỏi cho cậu ấy."

Triệu Sĩ Minh lộ ra nụ cười giễu cợt, lắc đầu nói: "Không cần đâu."

"Ai biết được sau khi trải qua điều trị của ông, nó còn là con trai của tôi không."

Ông ta không tiếp tục kháng cự vô nghĩa, cả súng đều cất đi.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng vô cùng rộng lượng, thậm chí không định lấy đi khẩu súng của Triệu Sĩ Minh.

"Chúng ta cứ đi như thế này sao?"

Có điều, khi Triệu Sĩ Minh chuẩn bị lên xe của Trần Huân, ông ta vẫn do dự một chút, nhìn những miếng thịt ở khắp nơi, và nói:

"Tính sát thương của loại cơ thể tinh thần này tuy không phải là mạnh nhất, nhưng là nguy hiểm nhất. Sự can nhiễu của nó với thực tại, đặc biệt là can nhiễu đối với con người là quá mạnh mẽ. Ông trực tiếp để những thứ này ở lại đây gây hại cho thành phố trung tâm, liệu mối đe dọa có quá thảm khốc không?"

"Không sao."

Trần Huân cười nói: "Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo cho chúng ta thuận lợi rời đi."

"Hơn nữa, tôi cũng cần dùng đến cách này để cho viện nghiên cứu hiểu được thành quả nghiên cứu mà tôi hiện đang thực hiện."

Triệu Sĩ Minh không nói thêm điều gì, leo lên xe, ánh sáng trắng như tuyết xuyên qua màn mưa, nhanh chóng lái xe về phía cổng bắc.

Dưới màn mưa, chỉ có máu thịt nhầy nhụa, ngọa nguậy khẽ run rẩy.

Tiếng khóc lóc của trẻ sơ sinh như có như không vang lên xa xa trong cơn mưa, ảnh hưởng đến hết người này đến người khác.

"Sao vậy?"

Lục Tân đang im lặng ngồi trong trại giam ngủ gà ngủ gật, đột nhiên tỉnh dậy.

Anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở khung cửa sổ nhỏ, em gái đang bấu hai tay vào song sắt, cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài.

"Không biết."

Em gái lắc đầu, nói: "Nhưng cảm thấy ở đó dường như có thứ gì đó quen thuộc với em..."

"Quen thuộc?"

Lục Tân có chút kinh ngạc: "Vậy em qua đó xem thử không phải hơn sao?"

"Em không thể đi xa được như vậy."

Cô em gái tức giận nhìn Lục Tân, nói: "Anh cũng không chịu ra ngoài."

"Anh đã vi phạm pháp luật..."

Lục Tân có chút khó xử giải thích với em gái, thầm nghĩ thứ quen thuộc với em gái sao lại xuất hiện vào lúc này.

Ngay khi anh đang cân nhắc, có nên xin quản lý trại giam nghỉ phép để ra ngoài một chuyến, thì em gái đã nhảy xuống.

"Được rồi, đã không còn thấy nữa rồi!"

"Nhanh như vậy?"

Lục Tân cau mày, đồng thời, anh đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.

Mùi máu tanh như vậy không phải lần đầu anh ngửi thấy.

Trong nhà nghỉ lúc trước, khi con quái vật thứ ba trốn trong bóng tối cứu người đàn ông mặc vest đi, cũng để lại một đống máu thịt thối rữa kỳ lạ trong sân, trước khi máu thịt hoàn toàn hóa thành máu và biến mất, đã tỏa ra chính mùi này.

Chỉ là so với lúc trước thì mùi bản thân ngửi thấy bây giờ nhạt hơn một chút, vì ở xa.

Có điều, mùi máu này đang càng nặng hơn.

"Oa…"

Đột nhiên có tiếng khóc khe khẽ, the thé vang đến, trong tiếng ngáy khò khò của hai bên nhà giam, nghe ra kỳ quái lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận