Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1326: Chương trình học huấn luyện của người có năng lực cao cấp (2)

Hàn Băng nói sẽ đi hỏi giúp cho anh một chút, cũng lặng lẽ nói với bản thân anh rằng, xác suất rất lớn là sẽ đặc biệt phê duyệt cho anh một tấm bằng nghề tạm thời.

Nhưng Lục Tân cũng biểu đạt thái độ của chính bản thân anh.

Không cần đặc biệt phê duyệt làm gì, cũng không cần vinh danh gì đó, cứ như bằng tốt nghiệp bình thường là được.

Đại khái văn bằng học sĩ, là danh hiệu duy nhất không mấy đặc biệt nhỉ, ngược lại cũng là thứ không đáng tiền nhất?

Mặt khác, anh cũng thật sự không nghĩ tới, bản thân anh đã tốt nghiệp trung học phổ thông nhiều như năm như thế rồi, vậy mà lại có một ngày bước chân vào đại học…

Huấn luyện lần này sẽ bắt đầu vào ba ngày sau, Lục Tân cùng ngày đã bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa lúc Lục Tân cũng đã ở quá đủ rồi.

Đúng là dưới sự chăm sóc cẩn thận của hai vị y tá thật ra khá tốt, thế nhưng ngay cả thời điểm đi nhà vệ sinh cũng có người đi theo khiến anh cảm thấy không mấy dễ chịu…

Không có thời gian để mà đau lòng việc vẫn chưa ăn đủ mấy suất cơm bệnh nhân.

Đối với lớp huấn luyện, hoặc nói cách khác là lớp huấn luyện được tổ chức ở vườn trường đại học Thanh Cảng này, anh vẫn tương đối coi trọng.

Cùng ngày hôm đó anh đã về đến thành phố Vệ Tinh số hai, đầu tiên xin phép nghỉ ở chỗ công ty trước.

Không chỉ bổ sung đơn xin nghỉ trong khoảng thời gian dùng để kiểm tra sức khỏe trước đó, ngay sau đó là đơn xin nghỉ cho đợt tham gia lớp huấn luyện bên kia, cùng nhau gửi lên trên.

Sau đó anh nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, sẵn sàng lên đường.

“Kết quả cũng không xấu…”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như thế của Lục Tân, tâm trạng của mẹ anh dường như không tồi: “Đám nhà nghiên cứu đó của Thanh Cảng, hoặc nói cách khác cái ông già suốt ngày thích mặc áo trắng kia, ngược lại thực sự là một người có sự quyết đoán đấy. Ông ta dám tự mình huấn luyện con, điều này cũng chứng minh ông ta không bị kinh sợ bởi kết quả kiểm tra đo lường của con mà lựa chọn phân rõ giới hạn với con, để tránh cuốn vào sự kiện nào đó vượt quá khỏi giới hạn chịu đựng của ông ta.”

“Tuy rằng không thể xác định xem ông ta có thể giúp đỡ được con hay là không, nhưng đã có chút dũng khí này, cũng đã rất đáng trân trọng rồi.”

“Làm sao mà nghe những lời này của mẹ con luôn có cảm giác, mẹ cũng không xác định được bọn họ rốt cuộc là có thể giúp đỡ được con hay là không?”

Lục Tân không nhịn được nhìn về phía mẹ mình.

Ngay từ đầu người đưa ra kiến nghị này chính là bà ấy, thế nhưng đối với kết quả kiểm tra đo lường, người né tránh rất xa cũng chính là bà ấy.

Hơn nữa ở trong kết quả tổng hợp kiểm tra đo lường của anh, những năng lực anh sở hữu đều được phân tích ra, chỉ duy độc không có bà ấy.

“Hiện tại con đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ lạ, ngay cả mẹ cũng không thể xác định phải giúp đỡ con như thế nào mới là chính xác, huống chi là bọn họ?”

Mẹ anh cười giải thích: “Có điều, nguyên nhân cũng chính là bởi vì khi so sánh với thực lực của con, bọn họ có vẻ yếu ớt hơn một chút, phần lớn những bộ phận cũng chỉ nằm ở trong giai đoạn suy đoán mà thôi, cho nên cho dù bọn họ có hướng sai đường cho con đi chăng nữa, những ảnh hưởng không tốt mà bọn họ gây lên cho con, cũng sẽ yếu đi một chút.”

“Cái này…”

Những lời này của mẹ, ngay tức khắc làm cho sự nhiệt tình của Lục Tân hơi hơi chịu ảnh hưởng.

Có điều khi suy nghĩ lại một chút, anh đã nghĩ thông suốt rồi.

Cho dù thật sự không có được bất cứ sự trợ giúp nào đi chăng, những có thể lấy được một cái văn bằng đại học thì cũng tốt mà…

Bản thân mình hiện tại đã người trẻ tuổi nhất trong số những quản lý cấp cao của công ty, lại có thêm văn bằng, tương lai mới có thể dễ dàng leo lên vị trí cao hơn một chút.

Ôm loại suy nghĩ như vậy, anh thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó mở một cuộc họp gia đình nhỏ.

Thứ nhất, em gái không thể tùy tiện xem con người thành đồ chơi.

Sau sự kiện Mặt Trăng Đỏ phát sinh, sinh viên quá ít, mỗi một người đều là bảo bối.

Thứ hai, em gái không đi chạy loạn ở trong khuôn viên trường được.

Nghe nói vào thời điểm làm việc nhóm sinh viên làm việc sẽ có chút xúc động, ngộ nhỡ em gái anh không cẩn thận nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn, lại học hư mất.

Thứ ba là nhằm vào cha anh.

Không thể tùy tùy tiện tiện xông ra ngoài, khoe khoang sự uy phong của bản thân.

Điều đó sẽ làm cho bầu không khí xung quanh anh trông rất u ám, ảnh hưởng tới hình tượng của anh trong mắt nhóm sinh viên của trường.

Khi Lục Tân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tham gia lớp huấn luyện, trong bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng, giáo sư Bạch cũng nghiêm túc chuẩn bị cho tốt.

Đối với mong mỏi của đồng chí Đơn Binh, không có người nào dám coi khinh.

Mặt khác, làm một nhân viên nghiên cứu, ông ta xác thật cũng hy vọng bản thân mình có thể cung cấp cho Lục Tân một số chỉ dẫn.

Khi ông ta nghiêm túc cầm lấy bút máy, bắt đầu soạn bài, thứ hiện lên trong đầu, là tiến trình kết quả kiểm tra đo lường cho tâm lý của Lục Tân, cùng với đánh giá về mức độ nguy hiểm khi mất khống chế của anh mà bác sĩ Giả Mộng Di nói riêng cho ông ta: “Đồng chí Đơn Binh của hiện tại, so với khi làm kiểm tra đo lường lần đầu tiên không giống nhau.”

“Cậu ấy của hiện tại, so với trước kia thì phóng khoáng hơn một chút, tư duy logic khi so sánh với trước kia cũng rõ ràng hơn rất nhiều rồi.”

“Điều này nói lên cái gì?”

“Nói lên rằng, tất cả những gì mà cậu ấy làm trước kia, rất có khả năng đều là giả vờ……”

“Nếu ông cứ một hai bắt tôi phải hình dung, vậy thì tôi càng mong muốn nói rằng, trước kia cậu ấy là một người có bệnh trầm cảm mức độ nghiêm trọng, thế nhưng lại không muốn biểu hiện ra rằng bản thân không bình thường trước mặt người khác, hiện giờ, lại giống như là một người bệnh đã tự ý thức được tình trạng bệnh tình của bản thân, đang chủ động yêu cầu sự trợ giúp tới từ bên ngoài, cho nên, cậu ấy ngược lại nguyện ý chủ động lộ ra ngoài một số vấn đề đang xuất hiện trên người mình…”

“Nói như vậy, tình huống của cậu ta đã chuyển biến tốt đẹp?”

“Đương nhiên, nhưng ông cũng có thể tưởng về tình hình ở một phương diện khác một chút…”

“Một người mắc bệnh trầm cảm mức độ nặng đã trong quá trình hồi phục tốt đẹp hơn, một khi bệnh trạng lại lần nữa tái phát, vậy sẽ là trạng thái như thế nào đây?”

“Cái gì?”

“Đơn giản mà nói, đó là một hồi tuyệt vọng đủ để bao phủ lấy toàn bộ con người ông, nỗi tuyệt vọng dời non lấp bể…”

“Từ những trường hợp trước đó mà nói, rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm, đều ở dưới sự lặp lại ấy mà hoàn toàn mất đi hy vọng tự thân.”

“Cuối cùng…”

“Ai…”

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, giáo sư Bạch khe khẽ thở dài, buông bút máy trong tay xuống.

Ông ấy muốn chỉ đạo trực tiếp cho đồng chí Đơn Binh, thế nhưng lại không có cách nào xác định được điều gì.

Bởi vì hiện giờ trạng thái của đồng chí Đơn Binh quá vi diệu, ngược lại khiến cho ông ta phải chịu áp lực cực đại, không dám tùy tiện đưa ra bất cứ chỉ dẫn nào.

Nhưng ông ta lại cực kỳ xác định, đồng chí Đơn Binh hiện giờ rất cần một số những chỉ dẫn chuẩn xác, hơn nữa còn phải kiên định hữu hiệu.

Nói như vậy, phương pháp duy nhất, chính là: “Đạo triết học!”

Chuyên nghiệp không đủ, triết học tới hiểu.

Giáo sư Bạch vừa lòng gật gật đầu, sau đó chuẩn bị viết ghi chép giảng bài của bản thân xuống.

Cũng đúng vào lúc này, ông ta nghe được tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận