Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 182: Vẫn chưa có kết thúc (1)

Trong lúc những thông tin từ tài liệu đó xuất hiện thoáng qua thì Lục Tân cũng đã bắt đầu hành động.

Việc nhớ lại những thông tin đó và những hành động của Lục Tân lúc này như không hề có liên quan đến nhau mặc dù Lục Tân đang làm cả hai việc đó cùng một lúc.

Em gái anh cứ một mực ở bên cạnh anh không hề rời nửa bước, có lẽ cô biết lúc này tình hình lúc này đang rất căng thẳng.

Cho nên lúc mà người phụ nữ bị một phát súng vào mi tâm nổ súng về phía cô thì cô đã chủ động nắm lấy bàn tay anh, khi Lục Tân bước ra ngoài, hành động của anh cũng đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều, súng của người phụ nữ đó còn chưa kịp giơ lên thì anh đã nhảy về phía trước khoảng hai mét đạp một cách nhanh chóng và chính xác vào cổ tay của cô ta. Cổ tay của cô ta bị dẫm chặt trên mặt đất, không thể giơ lên nổi, vì vậy cô ta chỉ có thể theo bản năng mà bóp cò súng.

“Pằng” “Pằng” “Pằng” “Pằng”

Nhưng mà tất cả đạn bắn ra đều trúng hết lên tường.

Sau khi hết đạn, trên mặt người phụ nữ vẫn như cũ không hề có biểu cảm gì cả chứ đừng nói đến những biểu cảm không bình thường, cô ta giơ cánh tay khác không bị dẫm ra ôm chặt lấy chân của Lục Tân.

Lục Tân nâng một chân lên, đá vào vị trí cùi chỏ của cô ta, trong phút chốc cánh tay của cô ta bị biến dạng thành một hình rất kỳ dị.

Nhưng mà cô ta không hề có một chút biểu cảm hay là phản ứng nào tỏ vẻ đau đớn cả, cô ta còn nhân cơ hội đó mà đưa chân ra kẹp chặt lấy eo của Lục Tân.

Lục Tân xoay người một chút để tránh cái chân của cô ta, sau đó anh cũng nhân cơ hội dẫm lên đầu gối của người phụ nữ đó.

“Rắc” một tiếng, chỉ nghe thấy hình như xương sống của cô ta đã bị gãy lìa.

Cả người cô ta giữ nguyên tư thế vặn vẹo kỳ lạ đó, đôi mắt của cô ta vẫn vô hồn, chỉ có ngón tay cô ta lúc này có hơi run rẩy một chút.

Trong thời gian Lục Tân đang đánh nhau thì Bích Hổ cũng đã tiến lên phía trước, hất chiếc bàn lên và đập nó về phía người phụ nữ bị trúng đạn ở vai làm cho cô ta bị đập mạnh vào tường, sức mạnh của chiếc bàn rất lớn, mà người phụ nữ kia lại trông rất là mỏng manh.

Vì vậy nửa người cô ta đã bị mắc kẹt lên tường.

Nhưng mà cô ta cũng không hề cảm thấy đau đớn hay gì cả, ngược lại còn đang cố gắng đưa hai tay về phía Bích Hổ.

Động tác trông vô cùng đần độn lại càng thêm kỳ dị.

Tình huống kỳ lạ như vậy xuất hiện làm tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy sợ hãi và bối rối.

Những người đang chơi bài khác cũng vô cùng hoảng sợ mà trốn sang bên cạnh, hai cô gái mặc đồ thỏ thì sợ hãi hét vang cả căn phòng.

Tình huống hỗn loạn như vậy khiến cho người đàn ông mặc âu phục màu đỏ có năng lực hệ con rối kia cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Anh ta không hề nghĩ đến hai con người được anh cải tạo tinh thần kia nhanh như vậy đã bị giải quyết xong.

Như thể là đã chấp nhận số phận của mình, anh ta mỉm cười một cách bất lực và ngồi yên một chỗ không hề làm gì nữa cả.

Bích Hổ nhìn sang Lục Tân một cái, sau đó lấy ra vũ khí dùng để khống chế người có năng lực từ sau hông, đang chuẩn bị đi lên để đeo vào cho người đàn ông mặc âu phục màu đỏ kia.

Nhưng đúng vào lúc này, Lục Tân lại nhìn sang phía bên cạnh.

Mẹ anh đang đứng trong đống hỗn loạn ở giữa phòng, mỉm cười dịu dàng nhìn anh rồi nói: “Còn chưa có kết thúc đâu...”

Lục Tân chợt cảnh giác hơn.

Bỗng nhiên anh nghe được tiếng “tít tít” “tít tít” đang vang lên từ trong đống hỗn loạn.

“Còn có vấn đề!”

Anh kéo Bích Hổ đang định đi về phía người đàn ông mặc âu phục màu đỏ kia lại, sau đó nhìn về phía trước.

Bên cạnh chân anh đang có một người bị cải tạo tinh thần đang gãy xương sống và nằm yên ở đó không hề nhúc nhích gì cả.

Nhưng mà mắt của cô ta vẫn còn đang mở và nhìn về phía Lục Tân.

Tiếng tít tít mà anh nghe được chính là tiếng phát ra từ trong bụng của cô ta.

Lục Tân đưa mắt liếc xuống phía dưới thì anh có thể nhìn thấy được có một quả bom nhỏ được bao phủ bởi các thiết bị điện tử nằm trong bụng cô ta. Ánh đèn đỏ của quả bom vẫn đang nhấp nháy, càng lúc thời gian nháy càng nhanh, Lục Tân cũng nhìn thấy được là khi anh nhìn quả bom thì hàng lông mày của cô ta hơi nhăn lại. Nhìn theo ánh mắt của Lục Tân, Bích Hổ cũng thấy được quả bom nên cảm thấy hơi khiếp sợ, Bích Hổ chửi một tiếng “Con mẹ nó” rồi ngay lập tức kéo Lục Tân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Nhung mà Lục Tân không hề nhúc nhích, anh lại ngồi xuống thật nhanh rồi đè cái người bị cải tạo tinh thần đó lại.

“Rắc...”

Người bị cải tạo tinh thần đó sau khi bị Lục Tân chạm vào người thì thân thể lập tức nhăn nhúm lại, cho dù là cánh tay của cô ta hay là eo, đầu, hai chân, tất cả đều nhanh chóng tự động tạo thành tư thế gập lại và ôm chặt vào người.

Nhìn qua trông giống như một người giấy, bị ai đó dùng sức vò lại thành một cục.

Quả bom ở trong bụng bị quấn vào giữa.

Sau đó Lục Tân đứng dậy, lùi về phía sau, đồng thời đem những người bị cải tạo tinh thần đẩy xa về phía trước.

Bùm!

Những người bị cải tạo tinh thần kia đột nhiên bị nổ tung, trong phòng máu thịt bay khắp nơi.

Quả bom kia uy lực không lớn lắm, phần lớn uy lực lại còn được bao bọc bởi người bị cải tạo tinh thần kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận