Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 165: Đẳng cấp bảo mật (1)

Lầu bốn sở cảnh vệ ở thành phố vệ tinh 2, sau khi Lục Tân nghe thấy lời nói của Trần Tinh, ngay tức thì cũng thở dài một hơi.

Anh thật sự có một chút lo lắng rằng Trần Tinh sẽ kiên quyết không đồng ý, nếu như thế thì thật sự anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Dù sao, cuộc họp gia đình cũng đã thương lượng ra kết quả, cũng đã đặt ra kế hoạch ra khỏi thành phố để làm chuyện này, trong thời khắc sống còn, nếu như lãnh đạo không đồng ý lời xin này, vậy anh sẽ cảm thấy mình đang khoác lác với người nhà, kết quả là tự vả vào mặt.

Như vậy, sẽ ảnh hưởng đến không bầu không khí tốt đẹp hiện tại khó có được trong nhà.

Hơn nữa, còn có thể khiến cho người nhà cảm thấy mình không được tin tưởng trong công việc, thậm chí là bị ức hiếp nữa... Hậu quả sẽ rất đáng sợ!

Tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, Lục Tân cảm thấy có một chút vui vẻ.

Thật ra, việc có treo thưởng hay không kia Trần Tinh nhắc đến, thật sự cũng không phải thứ có vai trò quyết định chủ yếu.

Anh xin phép tự mình đi chuyến đi này, ngoại trừ việc thật sự khiến cho đám người kia trả giá thì vẫn còn một vài điều băn khoăn khác.

Tựa như, lần này thành phố vệ tinh 2 phải chịu tổn thất nghiêm trọng như thế, mà phần lớn người chết đều ở chỗ một xưởng dệt may cũ ở phía Nam thành phố, trước kia, cô giáo Tiểu Lộc với đám trẻ con của cô nhi viện đã sống ở khu vực này, cho nên, Lục Tân không thể nào tưởng tượng được, nếu như không phải lúc trước Trần Tinh tương đối cảnh giác, sớm làm chủ mà dời đám trẻ nhỏ đến bên cạnh sở cảnh vệ, còn đặc biệt phái người bảo vệ họ.... Vậy sẽ có kết quả như thế nào đây?

Có điều, Trần Tinh cũng đã đồng ý rồi, anh cũng chẳng cần phải lấy những chuyện này ra để nói nữa.

Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tinh cũng trầm mặc một hồi rồi mới vang lên lần nữa: "Mặc dù tôi có thể phê chuẩn lời xin này của anh, nhưng trước khi anh chính thức lên đường, anh phải cho tôi một ngày cụ thể... Đây là một quy trình cần thiết của công việc, không có ngoại lệ đâu!"

"Tôi hiểu rồi."

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nói: "Chắc là, mười ngày được không?"

"Mười ngày?"

Rõ ràng là Trần Tinh hơi bất ngờ: "Anh định đuổi theo và giải quyết ba người năng lực trong thời gian mười ngày sao?"

"Đúng."

Trước tiên, Lục Tân tự suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng xác định: "Chủ yếu là, tôi không hiểu rõ lắm đường sá nên ngoài thành phố như thế nào..."

"Tôi lo là sẽ lãng phí quá nhiều thời gian trong lúc truy đuổi tung tích của bọn họ, cho nên... Mới nới lỏng một chút."

Cả phòng họp, không riêng gì Trần Tinh thấy khiếp sợ, miệng vết thương ở bụng kéo căng, hơi nhíu mày.

Những người ngồi bên cạnh trong phòng họp, cũng đều im lặng há to miệng.

Có một giáo sư đầu trọc đội tóc giả xuýt chút nữa đã há mồm kêu to một câu gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.

"Trước tiên, anh chờ tôi một chút."

Trần Tinh trầm mặc một chút, mới nói vào điện thoại một câu, sau đó nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Trong phòng họp, thoắt cái "xì xào" loạn cả lên.

Giáo sư Trần đầu trọc đeo kính mắt hơi nóng nảy nói với Trần Tinh: "Bình thường, cậu ta cũng khoác lác như thế sao?"

Trần Tinh chậm rãi lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy anh ấy nói mạnh miệng như thế."

"Thế này..."

Giáo sư béo trẻ tuổi, đầu trọc khoa tay múa chân, hơi cúi đầu xuống một chút: "Có chắc chắn anh ta bình thường không thế?"

Trần Tinh chậm rãi gật đầu, nghĩ thầm: Nhìn từ biểu hiện, chắc chắn là bình thường hơn mấy vị giáo sư này rồi.

"Có thể hay không... Có thể hay không..."

Nữ giáo sư ăn vận vừa vặn, nhưng vẫn luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác giống như phù thuỷ, đẩy gọng kính của mình một cái, theo bản năng nói hai câu với Trần Tinh, bỗng nhiên lại kịp phản ứng, quay đầu nhìn sang ông Tô đang ngồi ở giữa, nói: "Ông Tô, tôi nói nghiêm túc đấy, ông có từng suy nghĩ đưa cậu đơn binh đến viện nghiên cứu của chúng ta không? Nếu thật sự không thể, đưa tôi cho cậu ta cũng được..."

Ông Tô có chút bất đắc dĩ cười khổ, còn chưa trả lời, bộ trưởng Thẩm đã nói chắc như đinh đóng cột: "Chắc chắn là không được rồi!"

Nữ giáo sư lập tức giận dữ: "Ông thế này là làm chậm trễ chúng tôi nghiên cứu khoa học..."

Bộ trưởng Thẩm lạnh lùng, giận dữ đáp trả: "Thế này là đang bảo vệ mạng sống của bà!"

Giữa những tiếng huyên náo, ông Tô mỉm cười nhìn sang giáo sư Bạch ngồi trên đầu bàn dài, trong cả cuộc họp đều nói rất ít, mà cái động tác nhỏ này của ông ta, cũng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Thế là, trong phòng họp dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều có hơi hồi hộp, hoặc là chờ mong, nhìn về phía giáo sư Bạch.

"Tôi chỉ có hai ý kiến!"

Thấy mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía mình, giáo sư Bạch khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nói.

Giọng điệu nói chuyện của ông ta có hơi nặng nề, vẻ mặt của những người tham dự cuộc họp đều trở nên nghiêm túc.

"Điều đầu tiên."

Giáo sư Bạch nói: "Nâng cao đẳng cấp bảo mật đối với tất cả những tư liệu có liên quan đến đơn binh, không được truyền ra bên ngoài!"

Người trong phòng họp đều có chút kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, nhưng chẳng ai nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận