Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 918: Cách điều trị tốt nhất cho bản thân (2)

Chỉ có mẹ là vẫn kiên nhẫn và dịu dàng, khẽ cười nói phối hợp với anh: “Vậy con dự định chữa trị cho mình như thế nào?”

Lục Tân cầm chén cơm từ tốn ăn.

Giống như thông qua động tác này để duy trì suy nghĩ của mình, qua một lúc lâu, anh mới từ từ nói: “Con không biết.”

Rồi lén nhìn mẹ, nói: “Mẹ có đề nghị gì không?”

“Vấn đề này rất phức tạp...”

Dưới ánh đèn tối tăm, mẹ chậm rãi nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Khái niệm chữa trị này có rất nhiều giải thích khác nhau, nếu ô nhiễm ở mức nhẹ, sau khi làm sạch thì sẽ trở về như ban đầu, không hề bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm.”

“Còn nếu ô nhiễm đã ăn sâu vào trong xương tủy, cần phải tổn thương xương cốt mới có thể chữa trị hết.”

“Nhưng ô nhiễm thật sự thì không thể nào làm sạch hoàn toàn, chỉ cần từng bị ô nhiễm, tất nhiên sẽ để lại dấu vết tương ứng…”

“Thậm chí con có nghĩ cho dễ hiểu, trên thế giới này, ô nhiễm có mặt ở khắp mọi nơi…”

“Nó giống như một người đọc sách và không đọc sách sẽ trở thành hai con người hoàn toàn khác nhau.”

“Con cũng có thể nghĩ đọc sách chính là một loại ô nhiễm, hơn nữa là một loại ô nhiễm về mặt nhận thức, bởi vì đọc sách nâng cao năng lực nhận thức của bản thân, cho nên không con sẽ không còn như trước đây, điều này cũng giống vậy, ô nhiễm sẽ mãi mãi thay đổi bản thân…”

Mẹ nói một hơi dài rồi mới dừng lại, kiên nhẫn nhìn Lục Tân bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói:

“Cho nên nếu con muốn chữa khỏi cho mình, điều đầu tiên chính là hiểu rõ bản thân…”

“Con cảm thấy bản thân xảy ra vấn đề, vậy con phải biết rõ điều gì khiến con xảy ra vấn đề, hiểu nó, và khống chế nó…”

“Đương nhiên sau khi con có thể nắm giữ được hoàn toàn sức mạnh này, sẽ có thể chữa khỏi cho bản thân…”

“Hửm?”

Rõ ràng cha và em gái có hơi ngạc nhiên, giống như không ngờ mẹ sẽ nói đến những điều này.

Ánh mắt họ hơi sáng lên, rồi liếc về phía Lục Tân theo bản năng, như là đang trông chờ được xem phản ứng của anh.

“Rất có lý, con cần phải hiểu rõ bản thân mình mới được…”

Lục Tân vừa nghiêm túc suy nghĩ lời của mẹ vừa từ tốn ăn cơm, đột nhiên anh cười nói: “Nhưng hình như còn có một cách khác.”

“Hửm?”

Mẹ hơi tò mò nhìn về phía anh.

“Bản chất của ô nhiễm tinh thần chính là một loại bệnh tinh thần truyền nhiễm.”

“Nó có một tính chất đặc biệt nào đó ảnh hưởng tới tinh thần người nhiễm, khiến cho tinh thần người đó xảy ra vấn đề.”

Lục Tân nghiêm túc nghĩ, nói: “Giống như thí nghiệm Kế hoạch Thiên Quốc lần này, Oa Oa đã làm sạch tích chất đặc biệt của những người bị ô nhiễm ở nước Hải Thượng, cô bé làm sạch hoàn toàn từ trong cơ thể họ, sau đó đã khôi phục trạng thái ban đầu của họ…”

“Nếu vậy con cũng rửa sạch và đẩy tất cả tính chất ô nhiễm đặc biệt của mình ra ngoài thì…”

“Hửm?”

Nghe Lục Tân nói, em gái và cha đồng loạt ngẩng đầu lên, thậm chí trong mắt họ còn có sợ hãi, nhìn chằm chằm Lục Tân.

Đến cả con chó mặt xệ phía dưới bàn cũng nhanh chóng dựng lỗ tai lên, đôi mắt nó trợn to như chuông đồng.

Mẹ cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

“Vậy nên con quyết định...”

Đột nhiên Lục Tân dừng lại, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.

Qua mấy giây, anh mới nói trong do dự, rồi chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ rất kiên định.

Khi anh sắp nói ra đáp án, em gái, cha, mẹ, thậm chí cả con chó mặt xệ cũng đều dựng thẳng lỗ tai lên.

Trong tòa nhà cũ kỹ vắng vẻ, cứ như có vài sinh vật không biết tên đang cẩn thận lắng nghe.

Lục Tân đối mặt với sự căng thẳng của người nhà bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Con quyết định sẽ càng ngày càng cố gắng nghiêm túc đối mặt với cuộc sống.”

Em gái: Câm nín.

Cha: Câm nín.

Mẹ: Câm nín.

Lục Tân quan sát ánh mắt mọi người trong nhà, cười giải thích nói: “Dù sao con cũng đã làm việc ở Sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt lâu như vậy, đương nhiên là biết rõ một vài kiến thức cơ bản. Người đã bị ô nhiễm, dù trong tình huống đã điều trị hết thì ít hoặc nhiều vẫn xuất hiện một vài vấn đề về mặt cảm xúc, có thể hậm hực, hoặc là giác quan bị mất cân bằng, hoặc là để lại di chứng gặp nhiều ảo giác…”

“Đây là vấn đề mà đến người có năng lực cũng không cách nào giải quyết được. Bởi vì tinh thần của bản thân họ đã không còn cân bằng nữa.”

“Phương pháp điều trị cũng rất đơn giản...”

“Trong chương trình huấn luyện, con đã được giảng giải rất rõ ràng.”

“Chỉ cần lạc quan tích cực sống, tất cả khó khăn đều sẽ giải quyết dễ dàng.”

Anh cười nói: “Vậy nên chỉ cần con duy trì làm việc nghỉ ngơi điều độ, quy luật sống tích cực, giữ tâm trạng lạc quan yêu đời, có thái độ cần cù và thật thà trong công việc, luôn mỉm cười đối diện với cuộc sống thì cho dù tinh thần gặp vấn đề gì cũng sẽ từ từ khỏi hẳn nhỉ?”

Trên nét mặt của mọi người hiện đầy vẻ khó hiểu, còn có hơi kỳ lạ.

Vẻ mặt họ cứ như bản năng mách bảo là phải cười tươi, nhưng dù cười thế nào thì cũng như là muốn khóc…

“Reng reng…”

Đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, trong căn phòng trống rỗng, tiếng chuông vang lên có vẻ cực kỳ chói tai.

Tiếng chuông phát ra từ cái túi màu đen của Lục Tân, có lẽ là điện thoại vệ tinh đang kêu.

Cả gia đình mặt đối mặt, đột nhiên em gái nhảy dựng lên, kêu: “Con đi nghe điện thoại giúp anh…”

Nói rồi cô bé bò nhanh đến gần cái túi màu đen của Lục Tân, moi điện thoại ra rồi dùng sức ấn nút nghe.

“Anh đơn binh có đó không?”

Giọng nói của Hàn Băng phát ra từ điện thoại, trong căn phòng im lặng, âm lượng có vẻ rất to.

Cả nhà đều im lặng, ánh mắt nhìn lướt qua nhau.

Một lát sau Lục Tân mới cười nói: “Có tôi, có chuyện gì sao?”

Dường như Hàn Băng đã sửng sốt mất một lúc, rồi hơi mất tự nhiên trả lời: “Có thể ngày mai có việc cần anh đến Bộ phận thông quan đặc biệt một chuyến.”

Lục Tân gật đầu, nói: “Được, mấy giờ?”

“Chín giờ sáng...”

Hàn Băng trả lời, sau đó dường như cô ấy có hơi do dự, dè dặt hỏi: “Anh đơn binh, anh không sao chứ?”

Lục Tân hơi ngẩn người, rồi cười nói: “Tôi không sao, vì sao lại hỏi như vậy?”

Một lát sau Hàn Băng mới cẩn thận trả lời: “Ở chỗ anh rất im lặng, anh đang làm cái gì vậy?”

“Im lặng?”

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên, cười nói: “Cô nghe nhầm đúng không, bây giờ chúng tôi đang mở cuộc họp gia đình, rõ ràng là rất náo nhiệt...”

Hàn Băng lập tức im lặng ngay, qua một lúc lâu cô ấy mới cười nói: “Vậy thì tốt rồi, không làm phiền anh nữa…”

“Nhờ anh...”

Cô ấy im lặng một chút, rồi mới nói tiếp: “Thay tôi chào hỏi người nhà nhé…”

“Cô ấy đúng là một cô gái hiểu chuyện…”

Lục Tân ra hiệu em gái cúp điện thoại, rồi lắc đầu mỉm cười, sau đó bình tĩnh nhìn về phía cả nhà.

Rồi như không hiểu phản ứng của người nhà, anh hỏi: “Sao vẻ mặt mọi người lại kỳ lạ thế, vừa rồi con nói không đúng sao?”

“Nói rất đúng...”

Mẹ là người đầu tiên lấy lại phản ứng, nhẹ nhàng vỗ tay.

Sau đó em gái và cha cũng thở dài một hơi, tiếp đó nở nụ cười vui vẻ.

Con chó mặt xệ nằm dưới bàn cũng rên rỉ một tiếng.

Bầu không khí trong nhà lập tức lại trở nên sôi động hơn, mọi người cùng tặng cho Lục Tân ánh mặt tin tưởng và ủng hộ.

“Cả nhà đều ủng hộ con…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận