Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 436: Hai người phụ nữ tranh đấu (2)

Nhưng mà, Lục Tân biết tất cả những người bị người phụ nữ bị ảnh hưởng này đều vô tội.

Điệu nhảy của đứa trẻ trông giống như đang bắt chước vũ giả đó, nhưng có thể thể hiện ra một cảm xúc khác.

Vũ đạo rất chân thực.

Hóa ra ngay cả đứa cháu mới mười ba, mười bốn tuổi này cũng si mê thân thể của cô, từng ra vào túp lều của cô mấy lần.

Sở dĩ nó còn sống là vì thực lực của nó trong cái thôn này khá yếu, không có tư cách chiếm được cô.

Sự dâm đãng và tham lam của nó không kém gì cha và chú cũng như bất cứ ai trong làng.

Có lẽ vì vậy vũ giả cũng tương đối thống hận nó.

Chính là đứa nhỏ này thích ngồi xổm trên đỉnh núi nhìn mọi thứ xung quanh.

Lúc đầu khi nó thấy đoàn ca kịch ở trại bên cạnh, khi nó kéo thân thể hơi tàn tật của mình đến đoàn vũ kịch đó, chính người vũ giả này có lòng tốt đến cho nó một ít bánh, rồi nó có chút khiếp sợ rời đi.

Khi đó cô đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, mái tóc dài như thác nước.

Lúc đó cô không biết, ở bãi cỏ bên cạnh, đôi mắt thèm thuồng kia đã lưu luyến không rời.

Về phần bà lão này, bà nhất định phải còn sống và cứu lấy đứa cháu nhỏ của mình, bởi vì bà chắc chắn rằng khi đứa cháu nhỏ của mình khỏi bệnh và trở nên mạnh mẽ sẽ hơn hẳn bốn đứa con trai của mình, mới có thể trở thành thôn trưởng.

Đứa cháu này là niềm hy vọng duy nhất của bà.

Cho nên khi cả thôn làng bị người phụ nữ đó mê hoặc, bà đã bảo vệ đứa cháu của mình.

Người phụ nữ được toàn bộ người trong thôn cung cấp nuôi dưỡng, bọn họ đoạt hết tất cả lương thực, bà sẽ nghĩ biện pháp cho nó ăn,

Bà cắn răng nhẫn nhịn, không chịu nhận thua.

Cho nên dù bà đã đói muốn chết, thịt của nửa dưới cơ thể của bà không còn nữa, bà vẫn còn sống.

.... Hoặc là, chính bà tự cho rằng mình còn sống.

Mỗi khi Trăng Máu xuất hiện, khi người phụ nữ này dùng kĩ thuật nhảy chinh phục cả thôn, bà sẽ ra ngăn cản.

Bọn họ tranh đoạt quyền sở hữu cái thôn làng này....

Thực là một mớ hỗn độn.

"Anh ơi, anh phải làm sao bây giờ?"

Giọng nói của em gái anh có vẻ hơi trầm xuống.

Cô bé vươn đôi tay nhỏ bé lau hai mắt của mình, cúi đầu nhìn Lục Tân nói.

"Em không muốn làm gì cả."

Một lúc sau, Lục Tân nhẹ giọng đáp: "Làm gián đoạn buổi biểu diễn của người khác là một việc không lễ phép."

Nói xong những lời này, anh lẳng lặng quay người đi đến trước cửa nhà, thu dọn đồ đạc của mình, sau đó đẩy xe ra giữa đường. Khi anh định khởi động xe rời khỏi màn biểu diễn này, trong lòng anh lại cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Vì thế anh ngừng lại, quay đầu nhìn vị vũ giả đó, nhẹ nhàng vỗ tay.

Đây là phép lịch sự với tư cách là một khán giả.

"Ô..."

Động cơ gầm rú, hai luồng sáng trắng từ trước xe bắn ra, Lục Tân ngồi lên xe đi về phía trước.

Phía sau anh, màn vũ đạo quái đản kỳ dị vẫn còn tiếp tục.

Tiếng chửi thề khàn khàn của bà cụ đã biến thành một lời van xin, còn xương sống của bà gần như bị xé ra.

Thật ra, nhìn sự biến đối của người trong thôn và cháu trai của bà là có thể nhìn ra, bên trong cuộc tranh chấp này bà đã thua, ngày sau lại kém hơn ngày trước, bị những người kia dồn đến bước đường cùng, chỉ là bà không nhận thua mà thôi.

Đêm đó, cuộc chiến của họ cuối cùng cũng kết thúc.

Vũ điệu của người phụ nữ đó đã gần đạt đến sự hoàn hảo ... một kiểu hoàn hảo kỳ lạ.

Nhưng bà đã bắt đầu kiệt sức rồi.

Điệu nhảy dưới ánh trăng máu một lần nữa lại hướng đến một sự thống nhất hoàn hảo.

Cột sống của bà đã bị bẻ gãy bởi vô số dân làng đang quằn quại điên cuồng, và rơi ra từng mảnh.

Hai tay của bà cũng toác ra với những lỗ đầy máu.

Nhưng bà vẫn không thể ngăn cản đứa cháu của mình dần dần nhảy đồng bộ với vũ giả đó, biến thành người của cô ta. Loại vũ đạo kỳ dị này dường như có một sức mạnh nào đó, giống như một con dao vô hình cắt phăng cơ thể của nó, máu tươi đầm đìa.

Cuối cùng, các chuyển động của vũ giả đột nhiên có một số sự hoàn hảo và phối hợp kỳ lạ, đạt đến đỉnh điểm.

Cũng vào lúc này, kĩ thuật nhảy của đứa cháu cũng đuổi kịp cô, khuôn mặt xấu xí của nó lộ ra vẻ say mê cuồng nhiệt.

Vẻ mặt này vĩnh viễn lưu lại trên khuôn mặt nó, chuyển động dừng lại, như thể nó đã trở thành một tác phẩm điêu khắc.

Một tác phẩm điêu khắc rách bươm.

"Khách" "Khách" "Khách"

Cả thôn làng, động tác của mọi người đều dừng lại, động tác bất động.

Nếu phải đưa ra mô tả, đó là trạng thái mà tất cả mọi người đều như một bông hoa nở rộ, vĩnh viễn dừng lại ở trạng thái đó.

Tất cả bọn họ đều duy trì kỹ thuật nhảy tao nhã của mình, cũng vĩnh viễn lưu lại trạng thái này.

Vẻ đẹp này tràn ngập cả thôn làng.

Vũ giả tóc dài che kín mặt lặng lẽ nhìn chiếc xe của Lục Tân đi xa dần, chảy nước mắt ngã nhào xuống đất.

Đó là người đàn ông duy nhất đến hiện tại giết chết cô, nhưng không muốn chiếm hữu cô.

Cũng là người duy nhất thưởng thức màn biểu diễn của cô, người vỗ tay cho chính mình.

"Ha ha ha..."

Động tác của cô chậm lại, xương cốt phát ra âm thanh râm ran khiến da đầu cô ngứa ngáy.

Cơ thể hơi ngồi xổm xuống, đồng thời hai tay duỗi thẳng sang một bên như một động tác vén váy vô hình.

Cô chậm rãi cúi đầu hướng về phía Lục Tân rời đi.

Động tác uyển chuyển, gửi lời cảm ơn đến vị khán giả duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận