Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 816: Người bạn Nữ Vương (2)

Bảy con quái vật nhỏ đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, cùng nhau gỡ mũ dạ của mình xuống đẩy đến trước mặt Lục Tân.

Nhưng Lục Tân lắc đầu, vẫn cười nói với chúng nó: “Lúc trước luôn mỉm cười có lệ với chúng mày, tao cũng rất xấu hổ, nhưng bây giờ không chỉ có một mình tao, chỉ có thể tìm bộ Tư Lệnh chi trả, cho nên tụi mày chờ một chút có được không, lát nữa tao sẽ báo cáo với bộ Tư Lệnh.”

“Chờ tiền về tao sẽ trả cho chúng mày, tao nhớ mà… Mỗi người chúng mày năm nghìn tệ, đúng không?”

“Yên tâm, không ít đâu.”

Bảy con quái vật hơi ngẩn người ra.

Nhất là con từ số ba đến số bảy, chúng bĩu môi, có vẻ sắp bật khóc đến nơi.

Cuối cùng, vẫn là con đứng đầu tiên có khuôn mặt mỉm cười quay đầu trừng mắt nhìn mấy con còn lại, rất có dáng dấp của đại ca.

Nó xoay người, vẫy tay với Lục Tân, đặt mũ trước ngực rồi cung kính khom lưng.

“Tao cảm thấy chúng mày chuyên nghiệp như vậy, trả cao thêm một chút cũng đáng...”

Lục Tân nhìn chúng nó xếp thành một hàng, trong lòng thầm nghĩ:

“Cho nên sau này cứ trả một đứa mười nghìn tiền mặt, chắc là cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ?”

“Điều tra sơ bộ đã kết thúc.”

Không quá lâu sau, Trần Tinh cầm một phần tư liệu chép tay đến cạnh Lục Tân, sau đó không phải cuộc trò chuyện như thường lệ, mà cô ta nghiêm túc nói: “Quanh khu vực này đã tìm thấy rất nhiều dụng cụ của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, có thể thấy họ đã bỏ công bỏ sức để sắp xếp nơi này, và còn một vài vấn đề khác nữa, nhưng thật ra bây giờ tôi khá là để ý một chuyện, thật ra có một vài…”

Cô ta nghiêm mặt nói: “Không phải tất cả người trong Giáo hội Khoa học và Công nghệ người đều sa lưới.”

Lục Tân nghe xong, cảm thấy nao nao, sau đó gật đầu, đúng là có vài tên đã chạy thoát.

“Ít nhất có ba người trốn thoát.”

Trần Tinh nhíu mày, nói: “Nhân viên điều tra của của chúng ta đã cẩn thận kiểm tra xung quanh, tìm thấy vết bánh xe của một căn nhà di động, nhưng truy lùng theo vết bánh xe thì chỉ tìm được một tập văn kiện bị bỏ lại, hiện tại vẫn chưa biết có giá trị gì, nội dung trên đó rất khó hiểu, chúng tôi chỉ có thể niêm phong nó lại trước, chờ sau khi về để vài giáo sư và chuyên gia phân tích mới xem được có giá trị không.”

“Nhưng kỳ lạ là, khi càng tiếp tục truy tìm, thì phát hiện vết bánh xe bỗng nhiên biến mất.”

“Trông cứ giống như chiếc xe gian bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không biết phải dùng năng lực gì mới có thể làm được như vậy.”

Lục Tân lắc đầu, nói: “Lúc trước tôi tình báo cho các người đã từng nói là gặp Tần Nhiên, cũng chính là thủ lĩnh kỵ sĩ đoàn mà đã tập kích Thanh Cảng chúng ta lần trước. Không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở Giáo hội Khoa học và Công nghệ, có điều anh ta rất cẩn thận, chỉ cần gặp chút nguy hiểm là lập tức bỏ trốn, bắt đầu từ đó cho đến tận khi kết thúc, tôi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa.”

“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Trần Tinh gật đầu, nói: “Năng lực có thể làm cho một chiếc xe biến mất tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không ít.”

Lục Tân gật đầu, rồi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, trong lòng lóe lên suy nghĩ.

Có thể làm một chiếc xe biến mất đương nhiên không ít, thậm chí còn có năng lực có thể làm biến mất một toa tàu trong đoàn tàu đang chạy vùn vụt. Đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ kỳ quái, hai người này là một sao?

Khi tiếp tục nghĩ sâu thêm, anh nhớ đến lúc mình đi vào trong bảo tàng Tai Ách đã từng nhìn thấy ảo giác.

Bên trong ảo giác, anh đã gặp được rất nhiều người, em gái, mẹ, cha, cô giáo Tiểu Lộc, Tiểu Thập Cửu, còn cả…

... Ông viện trưởng!

Nụ cười trên mặt Lục Tân bỗng hơi nhạt đi.

“Lúc trước tôi không ngờ rằng Nữ Vương có năng lực tinh thần đủ bao trùm năm mươi ki-lô-mét thị trấn Vui Vẻ…”

Trần Tinh không phát giác, vẫn nói thầm: “... Rất đáng yêu.”

Cô ta không cảm thấy mình gán từ “Đáng yêu” này lên người Nữ Vương thì có hơi quá mức, vẫn mỉm cười nói: “Khi nhân viên chi viện thử tiếp cận cô ta, thì phát hiện cô ta không có nhiều địch ý, có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này để trò chuyện với cô ta một chút.”

“Nhưng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ở trong mắt cô ta, có lẽ sinh mệnh sẽ chia ra từng cấp bậc khác nhau.”

“Có thể cuối cùng chỉ có anh mới có thể kết nối với cô ta.”

Đây chính là công việc của anh, vì thế Lục Tân khẽ gật đầu, nói: “Được.”

“Tổ tưởng Trần...”

Nhưng anh mới vừa đồng ý thì đột nhiên có nhân viên tổ chi viện vui vẻ chạy đến, báo cáo:

“Cô Nữ Vương kia đúng là vừa đáng yêu vừa hiền lành.”

“Vừa rồi cô ta đã nhận sô cô la và đồ hộp của chúng tôi, hơn nữa còn tỏ vẻ đồng ý kết nối với thành phố Thanh Cảng chúng ta.”

“Chẳng qua bây giờ cô ta cần phải nghỉ ngơi một thời gian, hy vọng khoảng một tháng sau chúng ta hãy cử người đến đây.”

Trần Tinh vừa nghe xong thì thấy rất bất ngờ, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, cô ta có chỉ định ai không?”

“Anh đơn binh...”

Nhân viên đội hỗ trợ giơ tay chỉ về phía Lục Tân.

Còn chưa chờ Lục Tân đồng ý, đã nghe anh ta nói khe khẽ: “Nữ Vương tỏ vẻ ngoài từ cậu thì ai cũng được…”

“Phựt!”

Vẻ mặt Trần Tinh lập tức thay đổi, thăm dò hỏi: “Anh làm gì với Nữ Vương?”

“Tôi...”

Sắc mặt Lục Tân có hơi xấu hổ: “Tôi cứu mạng cô ta...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận