Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1296: Trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều (2)

Lục Tân vô thức gật đầu.

Bỗng nhiên cũng phản ứng ra, cô giáo Tiểu Lộc không thể nhìn thấy em gái.

Anh không muốn hù cô giáo Tiểu Lộc nên lập tức yên lặng, suy nghĩ xem nên nói gì khác.

“Vậy thì…”

Thấy Lục Tân như vậy, cô giáo Tiểu Lộc cũng không hỏi tiếp, sau một hồi yên lặng, cô nhẹ giọng nói: “Trong lúc ấy em đã trở lại…”

“Vậy lúc… Lúc em trở lại, sao lại không đến thăm dù chỉ một chút?”

Lục Tân ngẩn ra, bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Lần trước khi trở lại từ thành phố Hắc Chiểu, thật ra thì thời gian rảnh rỗi cũng không ngắn.

Nói bận là thế nhưng cũng chưa chắc là chẳng có mấy ngày trống lịch.

Nhưng anh chắc chắn là mình không hề có ý định đến thăm cô nhi viện, thậm chí còn chẳng hề nghĩ đến.

Thậm chí là lần này trở lại, nếu không phải do biết có người đến cô nhi viện Mặt Trăng Máu, e là anh đã…

Trước kia, anh rất thích tới đây.

Nhưng từ sau cái lần nói chuyện với cô giáo Tiểu Lộc, anh đã lập tức mất đi hứng thú muốn đến.

Thậm chí còn muốn né tránh.

Nhìn dáng vẻ yên lặng của Lục Tân, cô giáo Tiểu Lộc hình như cũng đã bỗng nhiên nhận ra.

Trên mặt cô cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao, em bận rộn công việc, chị hiểu…”

“Bởi vì, em cũng muốn xem thử xem mình có vấn đề gì…”

Lục Tân nhìn về phía cô giáo Tiểu Lộc, không hề che giấu, trực tiếp giải thích hết thảy, anh chỉ vào đầu của mình rồi cười nói: “Lần trước em đã nói với chị, ở đây của em hình như đã xảy ra chút vấn đề, nhưng em hứa với chị, em sẽ cố gắng chữa khỏi chính mình…”

Dừng một chút, anh để tay xuống, thản nhiên nhìn cô giáo Tiểu Lộc, nói: “Bây giờ, em cảm giác bản thân đã tốt hơn nhiều.”

“Thật sự.”

Lục Tân nói rất bình thản, nụ cười trên mặt cũng vô cùng chân thành.

Vậy nhưng khi nghe lời anh nói, cô giáo Tiểu Lộc chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, trông như cực kỳ khổ sở.

Ánh mắt của ông bảo vệ bên cạnh cũng vô cùng mê mang, chẳng qua là chỉ cẩn thận quét qua người Lục Tân.

Không phải đã nói cho bọn họ biết, bây giờ anh đã tốt hơn nhiều rồi sao?

Lục Tân cảm thấy trong lòng cô giáo Tiểu Lộc khổ sở nhưng vẫn cố gắng che giấu, cuối cùng lại không thể giấu đi toàn bộ nỗi sợ hãi.

Anh thấy hơi khó hiểu.

Hơn nữa, trong lòng cũng sinh ra cảm giác thất bại, nụ cười chẳng quá thỏa mãn.

“Em không tốt hơn nhiều đâu, em đã tốt lắm rồi…”

Một lát sau, cô giáo Tiểu Lộc mới ngẩng đầu cười với Lục Tân.

Lục Tân có thể nhìn thấy ánh mắt hơi ướt át của cô, ngoài ra còn có nụ cười vui vẻ cố gắng diện lên trên mặt.

Thậm chí còn có thể bén nhạy nhận ra cô đang cố gắng khống chế từng thớ cơ trên mặt như thế nào để có thể khiến bản thân thể hiện ra vẻ mặt vui mặt để tự tin lừa dối người khác, để hình dung một cách chính xác thì cũng giống như một màn ảo thuật đã bị người ta nhìn thấu từ đầu nhưng vẫn cố gắng hết sức để biểu diễn.

“Trước kia, em không biết chị lo lắng thế nào, đồng thời cũng có chút… Sợ hãi.”

Cô giáo Tiểu Lộc cười nói: “Nhưng bây giờ, em trở lại là được rồi, vậy thì Hứa Kinh cũng…”

“Hứa Kinh…”

Khi nghe thấy cô giáo Tiểu Lộc nhắc đến cái tên này lần thứ hai, Lục Tân mới chú ý tới.

Đây là tên của Số Tám sao?

“Không có chuyện gì.”

Trong lòng suy nghĩ, Lục Tân cười một tiếng với cô giáo Tiểu Lộc, nói: “Em đã quay về, sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Cô giáo Tiểu Lộc có vẻ hơi ngẩn người một chút, sau đó mới dùng sức gật đầu.

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông điện tử vang lên, đây là tiếng chuông tan học do đích thân Lục Tân chọn, vừa thanh thúy vừa vang dội.

Như một tiếng nổ, tiếp theo đó là tiếng bàn ghế bị đẩy ra, sau đó là một đám trẻ con vọt thẳng ra khỏi phòng học.

Lúc đi ra, không ít đứa còn giơ cả hai tay rồi quát to một tiếng, ngay khi nhìn thấy Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc, chúng mới nhanh nhảu đè ép tiếng la, bước chân cũng thả chậm, sau khi đến gần cửa, chúng mới lại tăng tốc xông ra.

“Ai, khi đi học thì mơ mơ màng màng, vừa hết lớp thì lại có tinh thần…”

Sau lưng bọn nhỏ vang lên giọng nói của Số Tám, tựa như có chút không biết làm sao: “Cái cơ bản thì không nắm được, lại còn chẳng nghiêm túc học tập, nếu cứ vậy thì sao có thể thi đậu cấp hai, chẳng lẽ chờ đến khi rời khỏi cô nhi viện, các em đều sẽ xếp hàng đến công trường làm việc sao?”

“Khoan hẵng đi chơi, làm bài tập mà thầy đã giao đã…”

Nghe giọng nói của anh ta, vài đứa trẻ vốn đã dừng lại để nói chuyện với Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc cũng lập tức chạy vù đi mất.

“Ai…”

Đám người Lục Tân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Số Tám mặc áo sơ mi trắng quần tây, dưới chân còn đi một đôi giày da màu đen.

Trên khuỷu tay của anh ta cầm áo khoác của một bộ âu phục, mái tóc được chải chuốt gọn gàng.

Vẻ ngoài nho nhã anh tuấn, tựa như còn mang theo khí chất ưu buồn của những minh tinh ở trong phim ảnh.

Anh ta vừa bất đắc dĩ lắc đầu, vừa đi ra khỏi phòng học, từ phía xa đã đưa tay ra với Lục Tân, trên mặt nở nụ cười.

“Số Chín, bây giờ đã có thể gọi anh là Lục Tân rồi đúng không?”

Anh ta cười nho nhã chân thành, bắt tay Lục Tân: “Lâu lắm không gặp…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận